Chương 58: Xứng đáng

Diễn đàn Đại học Lâm đại bùng nổ lần thứ hai, là bùng nổ thật sự, bởi vì quá nhiều người phỏng vấn cùng lúc, khiến diễn đàn bị tê liệt.

Giáo viên phụ trách quản lý diễn đàn của trường học cũng chưa nghĩ đến tình huống như vậy, vội vàng chạy tới trường học, nhưng được nửa đường lại nhận được điện thoại, sinh viên bên học viện máy tính hỗ trợ khôi phục diễn đàn, thậm chí còn nâng cấp lên không ít.

Tại sao?

Bởi vì bọn họ cũng muốn hóng hớt đó!

Không giống lần trước, lần này Ninh Chi đã tự mình kết thúc câu chuyện, chắc chắn bọn họ phải hóng hớt!

Sau khi diễn đàn khôi phục càng có nhiều người vọt vào, trong nháy mắt, bài đăng của Ninh Chi đã có hơn 5000 bình luận, đều đang kinh ngạc cảm thán.

Bởi vì trong mặt đại đa số sinh viên chuyên ngành hóa chất ở Đại học Lâm, Ninh Chi chính là loại người ác không nói nhiều, nhập học hơn ba năm, cô cho đại đa số mọi người trong học viện, thậm chí cả Đại học Lâm ấn tượng sâu sắc, chẳng sợ không phải sinh viên ở đây, cũng đều biết chuyên ngành hóa chất của Đại học Lâm có một người tàn nhẫn như vậy.

Không trách bọn họ kính trọng Ninh Chi như vậy, muốn trách thì trách cô thật sự quá ưu tú.

Đại học Lâm có rất nhiều học bá, ai không đi cầu độc mộc vượt qua thiên quân vạn mã để đến đây? Ai không xuất thân từ trường trọng điểm tỉnh? Ninh Chi có thể đạt giải nhất trong số những người này, ngẫm lại xem cô “Khủng bố” thế nào.

Mở mạng ra, chính là cái tên Mã Yến này.

Mã Yến tiếp xúc cùng công ty kia như thế nào, không có nhiều người biết, nhưng cô ta làm bộ sai lầm cố ý phá hư thí nghiệm như thế nào, diễn kịch muốn khuyên mọi người bán hạng mục thí nghiệm đi như thế nào, thậm chí định vu oan cho Ninh Chi thế nào, tất cả đều bị lột sạch.

Tổng kết ra được hai chữ, xứng đáng!

Mã Yến mới vừa trở lại trường học đã bị không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ, có người chán ghét nhìn cô ta, rốt cuộc chuyện cô ta làm đúng là đυ.ng phải điểm mấu chốt của rất nhiều người.

Ngược lại nếu xảy ra trên người mình, nếu hạng mục thí nghiệm của mình sắp thành công, kết quả đột nhiên có người vì tư lợi, cố ý phá hư thí nghiệm, muốn chiếm tâm huyết của mọi người làm của riêng, chỉ cần ngẫm lại bọn họ đã muốn bùng nổ, huống chi là bọn Ninh Chi.

Mã Yến bị học sinh lui tới nhìn bằng ánh mắt khác thường, cảm thấy rất xấu hổ, cô ta nhanh chóng bước về phía ký túc xá, cuối cùng thật sự chịu không nổi trực tiếp chạy lên.

Có người gửi ảnh chụp và video Mã Yến trở lại trường học lên diễn đàn, rất nhanh đã có rất nhiều người xem náo nhiệt người vây quanh lại, sôi nổi đòi phát sóng trực tiếp.

【 Đừng xin, Ninh Chi không ở trường, mọi người không thấy sao? Cô ấy đang quay chương trình đó. 】

Bình luận này đánh thức quần chúng hóng hớt trên diễn đàn, đúng vậy, Ninh Chi không có ở trường.

Ninh Chi không ở trường, cũng không nhìn thấy tin tức bọn họ thảo luận trên diễn đàn, hơn nữa vì tránh để Khương Chân đơn độc trước màn ảnh lâu, Ninh Chi chỉ ngồi ở thư phòng nửa giờ rồi đi ra ngoài.

Khương Chân đang mân mê bộ ghép hình mình mang đến, nhìn thấy Ninh Chi đi ra, tức khắc ánh mắt sáng lên, “Mau tới đây mau tới đây, mình nhìn bản vẽ này đến nỗi to cả đầu.”

“Sao lại muốn muốn làm cái này?” Ninh Chi nhận lấy bản vẽ cô ấy đưa qua rồi hỏi.

“Không phải là vì nhìn người khác chơi cảm thấy rất vui sao? Cậu xem, mình còn cố ý mua chuột điện cậu thích nhất.”

Ninh Chi quét mắt qua bản vẽ, ngồi xếp bằng xuống lắp ráp cùng Khương Chân.

Phòng phát sóng trực tiếp:

【 Không phải chuột điện a ha ha ha ha ha, rõ ràng nguyên hình của Pikachu người ta chính là sóc 】

【 Gì?? Lầu trên đừng trêu tôi, hơn hai mươi năm nay tôi vẫn luôn cho rằng nó là chuột điện! 】

【 Nhờ người khác khai sáng, trước kia tôi cũng không biết. 】

Đừng nói bọn họ, ngay cả Ninh Chi cũng là lần đầu tiên biết chuyện này, lúc Khương Chân nói tin nhắn Tống Chỉ gửi cho Ninh Chi, cô lập tức ngây ngẩn cả người.

Khương Chân ho nhẹ một tiếng, “Không có việc gì, sóc cũng họ chuột, mình kêu nó là chuột điện cũng được.”

“Vậy cậu có gọi nó là sóc chuột không?” Ninh Chi sâu kín nói.

“… Cái đó thì không.”

Ninh Chi giơ tay xoa xoa giữa mày, không sao, năng lực tiếp thu của cô rất mạnh, sóc thì sóc, dù sao cũng chỉ là nguyên hình mà thôi.

Hai người liều mạng lắp một buổi trưa, xem như có một chút hình thức.

Trong lúc đua mô hình, hai người thường nói một số đề tài thú vị, tỷ như chuyện vui lúc Khương Chân đóng phim, sách từng đọc linh tinh, tuy rằng đại đa số thời gian đều là Khương Chân nói, mà Ninh Chi chỉ thường đáp lại hai câu, nhưng bầu không khí giữa hai người bọn họ rất thoải mái, cho dù người xem trong phòng phát sóng trực tiếp chỉ nhìn như vậy, cũng rất thư thái.

Ninh Chi hâm nóng đồ ăn dư lại từ trưa, ăn bữa cơm chiều đơn giản với Khương Chân, sau đó tạm biệt người xem trong phòng phát sóng trực tiếp, bởi vì bọn họ muốn đi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất phát đến biệt thự ghi hình tập thể.

Fans trong phòng phát sóng trực tiếp lưu luyến tạm biệt bọn họ, đúng 6 giờ tối, tổ tiết mục đóng tất cả các phòng phát sóng trực tiếp, chuẩn bị đi hủy cameras.

Ninh Chi cầm di động gửi tin nhắn cho Nhan Hân, người sau không trả lời, điều này làm cho Ninh Chi hơi hoài nghi, Nhan Hân tên kia hận không thể một ngày 24 giờ đều ôm điện thoại, hơn nữa thời gian này cũng không có khả năng cô ấy đang ngủ.

Ninh Chi lại gọi điện thoại Trình Song, bắt máy rất nhanh, sau đó Ninh Chi nghe được tiếng nữ sinh thét chói tai bên Trình Song, đột nhiên đứng lên.

“Quả cam? Các cậu…”

“Không có việc gì, Mã Yến tự ngã.”

Mã Yến?

Ninh Chi chau mày, “Cô ta trở lại trường học? Xảy ra xung đột với các cậu? Có ai bị thương không?”

Cô hỏi liên tục ba vấn đề khiến Trình Song hơi bất đắc dĩ, “Cậu đừng vội, chúng mình không ai bị thương, nói chính xác thì, là trừ Mã Yến thì không ai bị thương.”

Như thế làm Ninh Chi yên tâm chút, Trình Song tiếp tục nói: “Mã Yến trở về lúc chiều, vừa mới vọt tớI phòng chúng ta thì mắng to, mắng rất khó nghe, cậu cũng biết tính cách của Nhan Hân, cậu không đây, căn bản là mình không khống chế được cô ấy, cô ấy lao ra đi theo Mã Yến, được hai hiệp thì Mã Yến động thủ, kết quả bởi vì đất trơn, bị ngã trong tư thế… Chó ăn cứt.”

Trình Song cúi đầu nhìn Mã Yến che miệng bò dậy, cũng không biết thế này có tính là ác giả ác báo không.

“Nhan Hân không cầm di động?”

“Ừm, cô ấy nói điện thoại mới mua mua rất đắt, lỡ đánh nhau với Mã Yến, bị rơi thì đau lòng chết mất, nên để ở trong ký túc xá.”

Ninh Chi nhẹ nhàng vỗ vỗ cái trán, phá án.

Cô đang suy tư, ống nghe đột nhiên truyền đến giọng của Nhan Hân, “Làm sao vậy? Bên cậu xong rồi?”

“Phòng phát sóng trực tiếp đóng rồi, cụ thể thì tình huống bên các cậu thế nào?”

“Ai, còn sao được nữa, Mã Yến tự bị ngã, cùn không phải hành lang không có camera, mình cách cô ta rất xa, cô ta không mắng nổi mình.”

Không chỉ có camera, còn có những sinh viên khác cũng thấy Mã Yến tự làm mình té ngã.

So với Trần Thiến, bọn họ càng ghét Mã Yến, bởi vì sự ích kỷ của Trần Thiến cũng không gây rắc rối lớn gì cho mọi người, trừ Ninh Chi.

Nhưng Mã Yến thì tính chất khác, cô ta muốn muốn chiếm tâm huyết của cộng đồng làm của riêng, trước đây khi làm việc nhóm, ít nhiều bọn họ cũng từng gặp loại người này, đương nhiên cảm xúc rất sâu.