Chương 56: Cô ấy có nỗi sợ

Nghe thế, đạo diễn không khỏi móc móc lỗ tai, hoài nghi bản thân nghe lầm, nâng độ hot cho Ninh Hiểu Sương? Không phải hôm qua ông ta vừa nghe lời này rồi à? Người đại diện của Ninh Hiểu Sương điên rồi?

Nhân viên công tác đem tin nhắn trò chuyện cho ông ấy nhìn, đúng là gửi tin nhắn cho tổ tiết mục hai ngày liên tục yêu cầu nâng độ hot cho Ninh Hiểu Sương.

Đạo diễn lập tức cười nhạo một tiếng, “Nghĩ ai cũng đến bợ đỡ Ninh Hiểu Sương à? Phòng livestream kia của cô ấy hiệu quả thế nào phòng không nhìn ra được sao? Tình huống đó, nếu không phải bên này tăng chút độ hot cho, xếp hạng cuối cũng không có gì lạ.”

Từ mùa một, Ninh Hiểu Sương đã bắt đầu cùng bạn bè ngoài sáng trong tối khoe khoang tiền của, vừa có mấy người qua đường người nhấn vào đều sẽ cảm thấy phản cảm thoát ra ngoài, chỉ còn lại một đám Fan hâm mộ ở nơi đó thổi phồng “chị gái tốt đẹp” đủ loại, độ hot có thể cao mới lạ.

Nhân viên công tác buông tay, “Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Nâng độ hot cho cô ấy?”

“Đương nhiên không có khả năng, nói cái gì vậy? Nhắc lại nâng lên Khương Chân phía trước đi nàng tài năng hài lòng a? Cũng không nhìn xem mình kém Khương Chân mấy cấp bậc, hiệu quả tiết mục của bạn Khương Chân thậm chí còn cao hơn cô ấy.”

Giống như cửa hàng đóng mở đúng giờ, sáng ngày thứ hai Ninh Chi lại tỉnh lúc bảy giờ đúng, sửa soạn một chút, cô cầm điện thoại lên tiếp tục đăng video trên tài khoản hôm qua mình mới đăng ký.

Bên trong livestream có không ít nhóm tu tiên và nhóm tám chuyện cũng ngủ dậy sớm, một bên nói cười nói chuyện phiếm một bên nhìn Ninh Chi làm điểm tâm.

【Chân Chân có một người bạn như thế, mẹ già đúng là phải rơi lệ suốt ngày, thật là vui mừng.】

【Fan mẹ rơi lệ ha ha ha, Chân Chân nhìn thấy sẽ nghi ngờ, rõ ràng chúng ta đều nhỏ hơn cô ấy.】

【Nhỏ hơn cô ấy cũng không cản được tôi trở thành fan mẹ.】

【Lầu trên, xem thật kỹ tay em gái, đi làm dấu điểm chỉ đều ổn.】

【Thủ Khống Phúc Lợi】

Không lâu sau, Khương Chân đã tỉnh, đêm qua cô ấy không chơi game, ngủ sớm, cho nên hôm nay mới dậy sớm như thế.

Mặc dù thân thể thanh tỉnh, nhưng linh hồn Khương Chân còn có chút lơ mơ, sau khi phát hiện Ninh Chi ở phòng bếp cô ấy lập tức vào, đặt cằm lên bờ vai của Ninh Chi.

“Ăn gì đây?”

“Hôm qua mua bánh bao, giờ mình đem ra hấp lại, trong tủ lạnh còn có đồ nhắm hôm trước chị Tống mang tới.”

Ninh Chi đưa tay nhẹ nhàng vỗ đầu Khương Chân, “Được rồi, đi rửa mặt chuẩn bị ăn cơm.”

“Được ~”

【Trực tiếp choáng cổ! Chân Chân đúng là thẻ ngói!】

【Chân Chân sền sệt, ngao! Mong mùa sau nhất định phải đem đoạn này kéo lên mạng!!!】

【Đoạn phòng bếp này đúng là tôi có thể gặm chết bên trong tình hữu nghị của bọn họ!】

Người khác có thể gặm chết hay không không biết, ngược lại Phó Tiềm đang xem trực tiếp cau mày.

Ngay từ đầu Phó Tiềm cũng không biết Ninh Chi đi tham gia tiết mục, là tối hôm qua, Phó Quý Thanh gửi link phòng livestream hắn mới biết được chuyện này.

Nhìn Ninh Chi trên màn ảnh yên lặng ăn điểm tâm, ngón tay Phó Tiềm giật giật, từ góc độ này nhìn qua, tóc Ninh Chi mềm nhũn, giống hệt như cháu gái của hắn, sờ tới sờ lui xúc cảm hẳn là rất tốt.

Ninh Chi bên kia ăn xong điểm tâm, chuẩn bị đăng video còn lại, nhìn đến đây Phó Tiềm đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cầm máy tính bảng bên cạnh, lúc đặt hàng chữ cuối cùng bên trong khung chat với Ninh Chi, lúc sắp gửi đi, tay của hắn dừng lại, thật lâu, xoá đi từng chữ từng chữ một.

Đừng quấy rầy cô, những tài liệu kia vẫn là để Phó Hướng Hiểu gửi cho Nhan Hân đi, họ là bạn cùng phòng, hẳn là sẽ xem cùng nhau.

Ninh Chi lại làm xong bốn video, sau đó bị Khương Chân kéo đi tiếp tục chơi game hôm qua còn chưa vượt ải xong.

【Phát hiện, bản chất của Chân Chân là trạch nữ, cô ấy thật sự có thể ở riết trong nhà chơi game không ra khỏi cửa đó.】

【Nhưng mà thật sự rất dễ chịu đó QAQ tôi cũng muốn ở chung với người bạn tốt nhất của mình, sau đó mỗi ngày chơi game.】

【+1】

【+10086】

Trò chơi hai người phối hợp là do hôm qua Khương Chân tùy tiện tìm trên bảng xếp hạng game hấp dẫn, nhìn lướt qua phát hiện không cần tránh sét gì thì lôi kéo Ninh Chi chơi, căn bản không nhìn nhiệm vụ và lưu ý gì.

Không ngờ rằng hiệu quả tiết mục cũng không tệ lắm, cho nên cô ấy muốn rèn sắt khi còn nóng, hoàn thành xong game này.

Nhưng khi những tổ ong lít nha lít nhít tổ ong xuất hiện trên màn ảnh, Ninh Chi trực tiếp ném tay cầm đi, quay đầu nắm gối ôm bưng kín mặt.

Khương Chân phản ứng kịp, tiến lên rút đầu cắm, quay đầu ôm Ninh Chi, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, “Không có việc gì, không có việc gì.”

Ninh Chi có rất hội chứng sợ mật độ dày rất nghiêm trọng, không thể vứt đi hình ảnh những tổ ong xuất hiện trong đầu, cô nhịn không được rùng mình một cái.

Người xem bên trong livestream và Fan hâm mộ đều bị biến cố này làm giật nảy mình, sao Ninh Chi lại đột nhiên ném tay cầm đi? Bọn họ cũng không chơi game kinh dị, là thấy được thứ gì đáng sợ buồn nôn à?

【Tôi nhớ ra rồi, vừa rồi nghe tiếng hẳn là chơi đến tổ ong cái kia một đoạn đúng không? Cho nên có phải em gái có chứng sợ hay không?】

【Trời! Đoạn đó lúc tôi chơi cũng khó chịu nhịn không được, nhìn em gái như thế này, hẳn là rất nghiêm trọng.】

【Trời ạ... Đau lòng cho em gái quá.】

【Đau lòng, em gái ổn không?】

Ninh Chi không ổn, rất rất không ổn.

Khương Chân ôm cô vào trong ngực, toàn thân phát run, cũng không biết do trời sinh hay gì, từ nhỏ đến lớn cô đều sợ mấy thứ lít nha lít nhít này, lúc nhỏ nhìn còn khó chịu đến nôn mửa.

Khương Chân thận trọng rút gối ôm ra, đưa tay cầm chén nước trên bàn trà đưa tới trước mặt Ninh Chi, thả nhẹ giọng nói: “Nghỉ một lát, không có việc gì.”

Bình thường Ninh Chi cũng không sợ lắm, ngay cả phim kinh dị cô cũng dám xem một mình, thứ có thể đánh bại cô, trước mắt chỉ có những thứ lít nha lít nhít này khiến cô nhìn một chút là khó chịu.

Hồi lâu, Ninh Chi đứng dậy đi toilet, Khương Chân đứng chỗ lo lắng nhìn bóng lưng cô.

Tống Chỉ gọi điện thoại tới hỏi trạng thái Ninh Chi, Khương Chân vừa mới nói hai câu liền thấy điện thoại Ninh Chi để ở một bên cũng vang lên, tên là Nhan Hân, là bạn cùng phòng của cô.

Khương Chân cầm điện thoại của Ninh Chi đi đến cửa toilet, nhẹ nhàng gõ một cái, “Tiểu Chi? Còn khoẻ chứ? Bạn cùng phòng của cậu gọi điện thoại tới.”

“Giúp mình nghe.” Giọng nói của Ninh Chi có chút mơ hồ và suy yếu, nghe xong giống như vừa mới nôn.

Khương Chân tiếp lên Nhan Hân điện thoại, cái sau ngữ tốc có chút vội vàng, “Chị Chân Chân, túi bên phải trong ba lô của Ninh Chi có hộp kẹo chanh, cho cô ấy ngậm hai viên có thể làm dịu tình trạng.”

“Được, vậy mình đi tìm.”

Đúng là Khương Chân lấy ra được kẹo chanh mà Nhan Hân nói từ cái ba lô Ninh Chi, vừa hay Ninh Chi cũng đi ra, cô ấy đưa cả điện thoại và kẹo chanh đường tới.

Ninh Chi thấp giọng nói cảm ơn, lại nói hai câu với Nhan Hân qua điện thoại rồi trở về phòng khách.

Bên trong livestream cũng có không ít người đang lo lắng cho Ninh Chi, mặc dù là yêu ai yêu cả đường đi, nhưng mấy ngày nay xem livestream, quả thực bọn họ cũng có chút ưa thích cô gái này.

Khương Chân đưa tay sờ lên trán cô, tràn đầy lo lắng, “Muốn nghỉ ngơi một chút không? Ngủ một giấc?”

Ninh Chi lắc đầu không muốn nói chuyện lắm, Khương Chân cầm máy tính bảng đến ngồi bên cạnh cô, “Vậy chúng ta xem học sinh tiểu học vạn năm đi.”

“Được.”