Chương 32: Anh có bị bệnh không vậy?

Ánh mắt của tất cả mọi người trong nháy mắt đều hướng về phía cha của Trần Thiến. Ngay cả lão cũng bị làm cho cả kinh, ánh mắt có chút bối rối, thật vất vả mới trấn định lại được, ngẩng đầu rống giận, quát:

- Chớ có ăn nói hàm hồ!

Nữ sinh kia không chút do dự trả lời:

- Tôi không có nói dối! Các cậu nhìn xem điện thoại di động của ông ta thì sẽ rõ! Từ góc độ này của tôi mà nhìn thì đặc biệt rõ ràng!

Một nam sinh hình thể tương đối cường tráng chen vào từ phía sau, vỗ vỗ bả vai cha Trần Thiến, làm lão giật nảy mình, điện thoại di động không thể cầm chắc mà rời tay, nam sinh cường tráng nhanh chóng đưa tay tiếp lấy điện thoại di động, quét mắt nhìn qua màn hình thì phát hiện tính năng ghi hình vẫn còn đang được bật, gật đầu nói với lãnh đạo học viện cùng các bạn học của mình:

- Quả thực là đang quay video thật.

Cha của Trần Thiến cuống quít muốn đoạt lại điện thoại di động của mình nhưng nam sinh cường tráng đã lui về phía sau vài bước, trực tiếp đưa điện thoại di động cho một bạn học khác.

Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa lập tức cầm di động chạy tới chỗ Ninh Chi nói:

- Học tỷ xem này!

Ninh Chi nhận lấy điện thoại di động kia, mặc cho nó tiếp tục ghi hình, bình tĩnh nói với cha mẹ của Trần Thiến đang lộ sắc mặt đặc biệt khó coi:

- Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không xóa nó đi đâu, hai người muốn đăng lên mạng thì cứ đăng, nếu các người cảm thấy dư luận sẽ đứng về phía mình thì cứ làm như vậy.

Nàng không dùng mạng xã hội quá nhiều, cũng không quá thạo về nó, nhưng không có nghĩa là nàng hoàn toàn mù tịt về nó, trước đây thì nàng có chút gà mờ nhưng mấy ngày qua đã được hai cô bạn cùng phòng phổ cập cho một ít nên cũng đã thông tỏ hơn khá nhiều về công nghệ rồi. Mục đích quay video của đối phương không phải là muốn lợi dụng dư luận sao? Bọn họ có thể làm được, thì nàng đương nhiên cũng có thể.

Ninh Chi dừng một chút, quay đầu nhìn về phía mấy lãnh đạo học viện, bởi vì cái trò khôi hài trước mắt mà sắc mặt của bọn họ đều xám xịt cả lại.

Không đợi nàng mở miệng, một vị lãnh đạo đã nói thẳng:

- Ninh Chi đồng học, em yên tâm, chuyện này học viện sẽ xử lý thỏa đáng, tuyệt đối sẽ không để cho lời đồn khuếch tán, làm ảnh hưởng đến danh dự của em đâu.

Sự tình náo loạn đến mức này, bất luận là tình huống gì, đầu tiên Ninh Chi cũng chính là người bị hại, nếu như học viện bọn họ không thể bảo vệ được nữ sinh bị hại, vậy thì thật sự mới là khôi hài.

Ninh Chi còn định nói gì nữa thì đã thấy cảnh sát chạy tới hiện trường rồi mang cha mẹ Trần Thiến đi vì tội gây rối trật tự nơi công cộng, thì ra đã có bạn học nhịn không được mà rút điện thoại ra để báo cho cảnh sát rồi. Ninh Chi vì thế mà lại một lần nữa phải cùng lãnh đạo học viện đến cục cảnh sát để phối hợp điều tra.

Ngồi trên hành lang ở cục cảnh sát, Ninh Chi giơ tay ấn ấn mi tâm, gần đây có phải cô đã làm gì nên tội mà toàn gặp phiền phức như vậy, ra vào cục cảnh sát như cơm bữa vậy… thật là xui xẻo a.

Đang lúc phiền muộn thì tin nhắn của Nhan Hân đã được gửi tới, Ninh Chi mở lên thì thấy:

- Chờ hôm nào rảnh rỗi thì cậu đi làm lễ bái đi, tôi nghe người ta nói Lâm Thành có một đạo quán đặc biệt linh nghiệm đấy, biết đâu sẽ giải trừ được đen đủi cho cậu.

Ninh Chi lắc đầu bật cười, còn chưa kịp rep lại thì đã nghe thấy một trận tiếng giày da lộp cộp phát ra từ một bên hành lang khác vang lên. Ninh Chi ngẩng đầu nhìn lại, khi thấy rõ khuôn mặt của Ninh Thiên Phong, thì nụ cười trên môi chợt biến mất, nhất thời có xúc động muốn làm theo lời của Nhan Hân, đi lễ bái giải đen thật…

Ninh Thiên Phong mang theo trợ lý đi tới trước mặt Ninh Chi, từ trên cao nhìn xuống, nói:

- Chuyện này tôi sẽ giúp cô giải quyết, cô theo tôi về nhà.

- Anh có bị bệnh không vậy?

Ninh Chi cau mày đứng dậy, kéo dài khoảng cách với bọn họ, sau đó mới tiếp tục nói:

- Còn muốn tôi phải nói rõ hơn sao? Tôi không liên quan gì đến Ninh gia các người.

Cảnh sát nghe được tiếng cãi vã bên ngoài, liền từ trong phòng làm việc đi ra, nhíu mày nhìn bọn họ, nói:

- Nơi này là cục cảnh sát, không phải chỗ các người cãi nhau.