Chương 31: Phiền toái ập đến

- Cháu không biết tại sao cô lại cầu xin cháu buông tha cho con gái của cô, trong chuyện này, cháu là người bị hại từ đầu đến cuối, bất luận là ở trường hay trên mạng xã hội, thậm chí cô ấy còn cầm cả dao đến tìm cháu nữa, chuyện đã đến mức đó rồi, cháu có thể tha thứ được sao?

Xung quanh đã không có ít người vây quanh, sau khi nghe xong lời nói của Ninh Chi, đều gật đầu tán thành, chuyện này bất luận xảy ra với ai, cũng không thể dễ dàng tha thứ như vậy.

- Trần Thiến nếu bị đuổi học thực sự, các người có từng cân nhắc qua nó sẽ phải sống tiếp ra sao không?

Tiếng khóc của mẹ Trần Thiến tràn ngập bi thương nhưng lại có chút oán hận, thậm chí còn cảm thấy sự việc vừa rồi cũng không có tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với Ninh Chi, vì vậy không nên để cho con gái mụ phải nhận trừng phạt nghiêm khắc như thế, bọn họ làm quá như vậy chính là muốn hủy hoại con gái của mình!

Nghĩ tới đây, mẹ của Trần Thiến liền đứng lên chỉ vào mặt Ninh Chi, há mồm ác độc nguyền rủa:

- Mày ngoan độc như vậy thì nên xuống địa ngục đi!

Nói xong, mụ liền giương nanh múa vuốt nhào tới Ninh Chi, nhưng chưa đợi mụ ta đυ.ng được tới Ninh Chi, thì đã bị lãnh đạo học viện bên cạnh ngăn cản.

Ninh Chi rốt cuộc cũng biết tính cách của Trần Thiến là từ đâu mà ra, có một người mẹ như thế, Trần Thiến không như vậy mới là lạ.

Nhìn thấy mẹ Trần Thiến bị lãnh đạo học viện ngăn cản, nhưng vẫn dùng một loại ánh mắt căm hận nhìn mình, Ninh Chi vẫn cố lui về phía sau hai bước, sau khi xác nhận mình đã ở một khoảng cách an toàn, cô mới mở miệng nói:

- Rốt cuộc là ai hủy hoại ai? Là ai động thủ trước? Là ai cố ý kéo người vô tội xuống nước? Là ai cố ý lan truyền tin đồn trên mạng xã hội? Là ai cầm dao hành hung?

Mẹ của Trần Thiến vẫn mặc kệ những thứ này, bà chỉ nhận thức là Ninh Chi đã hại con gái mình, điên cuồng khua tay múa chân, lãnh đạo học viện ngăn cản mụ ta, trên mặt đều đã bị mụ cào thương.

Ba của Trần Thiến nãy giờ vẫn trầm mặc, lúc này mới tiến lên vài bước lấy một loại tư thái cầu xin nhìn Ninh Chi, đồng thời dùng sức đấm ngực của mình, nói:

- Hài tử, cháu cũng là một người con, hãy ngẫm lại tâm tình của người làm cha làm mẹ như chúng ta đi.

Bọn họ kẻ đấm, người xoa, tin chắc rằng một cô gái trẻ như Ninh Chi sẽ lập tức trúng kế mà buông tha cho con gái của họ, nhưng bọn họ thật không ngờ tới chính là, biểu tình của Ninh Chi vẫn không có gì thay đổi, cô thậm chí còn muốn cười.

- Con gái các người không nói cho các người biết, tôi không có cha mẹ sao? Thật ngại quá, không thể nghĩ đến tâm tình của kẻ làm cha mẹ như các người, nhưng tôi cảm thấy nếu cha mẹ tôi mà ở đây, chắc chắn họ cũng sẽ không đồng ý nhượng bộ như tôi thôi.

Mẹ Trần Thiến nghe vậy thì cũng không khóc nữa, sững sờ nhìn Ninh Chi, mụ khóc lóc om sòm nhiều năm như vậy, nhưng cũng chưa từng thấy ai bình tĩnh nói mình không có cha mẹ như cô gái trước mặt này.

Lúc này, một nữ sinh từ trên lầu đi xuống để xem náo nhiệt, đột nhiên chỉ vào cha của Trần Thiến rồi lớn tiếng hô:

- Ông ta đang quay video!