Chương 2: Diễn kỹ còn non

Ninh Hiểu Sương ở một bên khóc lóc chán chê một hồi, rốt cục cũng đứng lên, đưa tay muốn kéo Ninh Chi, vừa khóc vừa nói:

- Chị đừng có đi, là tôi đã chiếm vị trí của chị, là tôi có lỗi với chị… hic...

“Ta đem ba ba và mụ mụ trả lại cho ngươi, cái gì cũng đều trả lại cho ngươi, có được hay không? ” – Ninh Hiểu Sương vừa nói, vừa thầm hờn dỗi nghĩ.

Ninh Chi lui về sau hai bước, né tranh bàn tay trắng như tuyết của đối phương, sau đó liền thấy nàng tựa hồ như không có đứng vững, rồi ngã xuống bên cạnh. Thiếu niên thấy thế, vội vàng đỡ lấy nàng.

- Chị! Đây nhà của chị, ba ba mụ mụ cũng là của chị, dựa vào cái gì mà nhường hết cho người khác chứ? Nàng ta mới là kẻ ngoại lai trong cái nhà này.

Trần Huệ An cũng chạy vội xuống, đau lòng nhìn Ninh Hiểu Sương, sau đó quay đầu nhìn về phía Ninh Chi, ngữ khí có chút oán trách:

- Có lỗi với con chính là chúng ta, không phải Sương Sương, sao con nỡ hướng tới nó mà trút giận như vậy chứ?

Ninh Chi dáng vẻ ngơ ngác hỏi:

- Mấy người nhà các ngươi, không chỉ đầu óc có vấn đề, mà ngay cả con mắt cũng không tốt là sao a, ta hướng tới nàng trút giận khi nào hả?

- Ngươi đứa nhỏ này!

Ninh Dụ lúc này mới từ trên lầu đi xuống, ánh mắt sắc bén nhìn Ninh Chi, lúc đầu hắn cũng chỉ nghĩ sẽ có chút nhức đầu với đứa trẻ này, ai ngờ vấn đề còn nan giải hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều, vừa về tới nhà ngày đầu tiên đã náo thành dạng này, về sau nếu là thật để cho nó đến Phó gia, thì còn đến mức nào nữa.

Ninh Dụ không thể tránh khỏi có chút hối hận, nhưng nhìn bộ dáng khóc lóc đến mức lê hoa đái vũ của Ninh Hiểu Sương, hắn rất nhanh ổn định lại tinh thần… Ninh Hiểu Sương tuyệt đối không thể gả cho cái tên tàn phế của Phó gia kia.

Nghĩ tới đây, Ninh Dụ thần sắc hòa hoãn không ít, liền nháy mắt cho Trần Huệ An một cái, sau đó nhìn về phía Ninh Chi, nói:

- Trong nhà xác thực bởi vì sự xuất hiện đột ngột của con mà sinh ra một chút mâu thuẫn, nhưng nói thế nào thì nơi này cũng là nhà của con, bọn họ đều là người thân của con.

Ninh Hiểu Sương vẫn cúi đầu mà khóc, trong nháy mắt liền hiểu, Ninh Dụ nói ra lời này chính là có ý quyết giữ Ninh Chi ở lại.

Tiếp đến, Ninh Dụ liền cho thiếu niên kia một cái trừng mắt, sau đó giận dữ quay đầu, trực tiếp đuổi nó ra ngoài.

Ninh Chi biết Ninh Dụ trong lòng khẳng định là có dự tính gì, đoán chừng đây chính là nguyên nhân khiến hắn không thể không đón nàng trở về.

Lại nghĩ tới Ninh Hiểu Sương, một nữ tử trước giờ vẫn luôn được cả nhà chiều chuộng, hết mực yêu thương bồi dưỡng, giúp nàng ta trở thành một đại minh tinh có tiếng. Trừ phi là có chuyện gì đó mà Ninh Gia không nỡ để Ninh Hiểu Sương đi làm, nhưng cũng không dám từ chối, vì thế mới đem nàng trở về, thay thế cô ta đi làm.

Hiểu được phần nào nguyên nhân, Ninh Chi liền hướng tới Ninh Dụ cười lạnh trong lòng: “Diễn kỹ cũng không tệ, bất quá muốn qua mặt bổn tiểu thư thì còn chưa đủ.”

Ninh Chi nghĩ thông suốt, bèn mặc kệ bọn họ níu kéo, trực tiếp cầm lấy rương hành lý rồi quay người bỏ đi.

Vừa mới rời khỏi Ninh gia được vài bước, chuông điện thoại của nàng đã reo lên…

Ninh Chi quét mắt trên màn hình, thấy cái tên đang gọi đến, vừa bấm nút nghe, chưa kịp để cho đối phương lên tiếng, nàng đã mệt mỏi kêu than:

- Thật đúng là lòng hiếu kỳ hại chết người ta mà, chẳng bằng ta dùng thời gian đó, ở lại làm một lần thí nghiệm nữa có tốt hơn không, tránh bị lão sư thúc ép đòi nợ báo cáo a.

Bên kia đầu dây lập tức truyền đến tiếng cười vui vẻ:

- Haha…haha…haha…ha, ngươi cũng quá thảm rồi! Hì…

- Lại còn cười? Lần thí nghiệm tiếp theo, ngươi đừng hòng có phần.

Ninh Chi uy hϊếp như vậy rất có tác dụng, nữ sinh bên kia đã lập tức thu lại tiếng cười, vội vàng nói:

- Đừng a, ngươi mà làm như vậy thì chết ta mất. Thế này đi, ngươi tranh thủ trở về cho nhanh, ta sẽ mời cơm, thế nào

- Cái này còn tạm được. Bất quá ngươi nói xem, Ninh Hiểu Sương kia thật là nữ thần trong mộng của đám nam sinh kia thật sao? Cái gì mà thiên tiên hạ phàm, cái gì mà thần tiên tỷ tỷ, ta thấy cũng chẳng lấy gì là quá đẹp, chặc chặc…

Nhớ tới bộ dáng Ninh Hiểu Sương khóc đến mức lê hoa đái vũ, Ninh Chi cười khẽ… Cũng không trách bọn hắn mê mẩn nàng tới vậy, nhìn bộ dáng khóc đến thương tâm của nàng, quả thực cũng có chút khiến người ta phải xót thương, muốn nâng niu, che chở cho nàng…

Ninh Chi đang nghĩ ngợi linh tinh thì bỗng nghe thấy tiếng còi ô tô làm cho giật mình, giương mắt nhìn sang, lập tức trợn mắt há mồm, kia chẳng phải là kẻ rời đi đầu tiên khi nãy, được gọi là anh cả của mình sao?

Người trước mặt nàng chính là Ninh Thiên Phong, hiện đang đảm nhiệm vị trí Tổng giám đốc ở công ty của Ninh gia. Người này lạnh lùng đến mức lãnh cảm, trong mắt chỉ có công việc cùng lợi ích.

- Đừng làm loạn nữa, cùng ta trở về nhà.

Ninh Chi cười nhạo một tiếng mở miệng nói:

- Về cái gì chứ! Em trai anh lệnh cho tôi lăn đi, tôi không phải đã ngoan ngoãn rời đi rồi sao?

Ninh Thiên Phong nhíu chặt lông mày, nhìn Ninh Chi như nhìn một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, kiên nhẫn nói:

- Cô cùng với nó so đo làm gì. Trong nhà này cô cũng có một phần.

Hắn nói là như vậy, nhưng còn về việc một phần này Ninh Chi tương lai có thể hay không cầm xuống, thì còn dựa vào bản sự của nàng.

Ninh Chi lười nhác cùng hắn nói tiếp, nàng xem như đã nhìn ra, trong cái Ninh gia này hiển nhiên đều không có lấy một người bình thường, nàng phỏng chừng nếu mình còn cùng bọn hắn dây dưa, rất có thể đầu óc cũng sớm loạn lên mất.

Ninh Thiên Phong mắt thấy nàng tiếp tục muốn đi, không khỏi sắc mặt có chút khó coi, liền cởi dây an toàn ra, xuống xe nhanh chân đuổi theo, mắt thấy sắp sửa vồ được cánh tay của Ninh Chi, thì đột nhiên một chiếc xe đạp từ đâu vọt đến bất ngờ, nếu như Ninh Thiên Phong không tránh kịp, đoán chừng hắn đã bị chiếc xe đạp kia tông trúng vào người rồi.

Điều khiển xe đạp là một thiếu niên có cái đầu đỏ rực, hướng về phía Ninh Thiên Phong quơ quơ nắm đấm, sau đó liền nhìn Ninh Chi cười xòa:

- Chào học tỷ a!

Ninh Chi hơi sững người một chút, rất nhanh liền nhận ra thanh niên tóc đỏ này, không khỏi hơi kinh ngạc nói:

- Cậu sao lại ở chỗ này.

Thiếu niên tóc đỏ gật đầu, cười hì hì tiến tới:

- Học tỷ, chị đang muốn về trường học sao? Có muốn hay không tôi đưa về? Vừa hay tôi cũng muốn trở về đó, đến chỗ lão Dương lấy chút đồ.

Lão Dương mà hắn nhắc tới chính là lão sư giảng dạy ở phòng thí nghiệm của Ninh Chi. Nghe được thiếu niên tóc đỏ nói, Ninh Chi cười đáp:

- Mở miệng ra là lão Dương, không sợ để ông ấy nghe được sẽ chỉnh cậu thành cái dạng nào sao?

- Hắc hắc, tôi cũng chỉ dám bí mật gọi sau lưng ông ấy mà thôi.

Nhìn thấy Ninh Chi cùng thiếu niên tóc đỏ vui vẻ hàn huyên, một mực coi mình là người vô hình, Ninh Thiên Phong sắc mặt càng khó coi, vừa muốn mở miệng, liền lại bị thiếu niên tóc đỏ cắt đứt.

Chỉ thấy thiếu niên tóc đỏ đối với Ninh Chi chớp chớp mắt, sau đó nhìn về hướng Ninh Thiên Phong nói:

- Đây không phải là Ninh gia đại thiếu gia hay sao? Giờ này mà còn không ở công ty, chẳng lẽ công ty nhà các người đã đóng cửa rồi sao?

Ninh Thiên Phong sắc mặt triệt để xám xịt, nếu như tên tóc đỏ này mà không có bối cảnh nghịch thiên ngang hàng với Phó gia, khiến cho Ninh gia không dám đắc tội thì hắn đã sớm không chịu đựng được mà bộc phát cơn giận rồi.