Chương 16: Nhan Hân xảy ra chuyện

Kỳ thật, Phó Tuân đã sớm trở lại, nhưng hắn vẫn một mực không có xuất hiện. Chú của hắn thật vất vả mới có cơ hội ở chung với cô gái mà mình thích, hắn làm sao có thể vô duyên mà xuất hiện trở lại như vậy? Chú hắn có thể mang về cho hắn một người thím hay không, thì còn phải dựa vào công sức đẩy thuyền của hắn nữa.

Ninh Chi cầm hai chai nước trái cây trở về, vừa đặt ở trước mặt Phó Tiềm, liền nhận được điện thoại của Trình Song, bảo cô nhanh chóng trở về vì việc gấp, Ninh Chi theo bản năng liền nhìn về phía Phó Tiềm.

- Tôi không sao, Phó Tuân cũng sắp trở lại rồi, cô cứ đi đi.

- Vậy anh chú ý an toàn một chút.

Ninh Chi nhanh chóng lấy giấy bút từ trong túi ra, viết số điện thoại của mình cho anh, nói:

- Nếu như cháu của anh không về kịp, anh có chuyện gì, có thể gọi cho tôi.

Sau khi nói xong, Ninh Chi liền thu dọn đồ đạc rồi vội vàng đi ra ngoài, ra khỏi cửa thư viện liền ba chân bốn cẳng chạy.

Phó Tiềm cầm lấy tờ giấy ghi chú, trên đó viết một dãy số, là của Ninh Chi.

Anh hơi mỉm cười, trong lòng cực kì cao hứng.

Phó Tuân từ phía sau giá sách vòng ra, nói:

- Chú!

Phó Tiềm phục hồi tinh thần lại, đem tờ giấy ghi chú gấp lại bỏ vào trong túi, rồi mang theo hai chai nước trái cây trên bàn rời đi.

Ninh Chi dùng tốc độ nhanh nhất từ thư viện chạy về ký túc xá. Trước cửa ký túc xá của các cô, không ít người vây quanh, Ninh Chi dùng sức chen vào, liền thấy Nhan Hân sắc mặt tái nhợt ngã trên mặt đất, Trình Song gấp đến độ hốc mắt đỏ bừng nhưng không dám chạm vào cô.

- Gọi cứu thương chưa?

Trình Song nghe được thanh âm vội vàng gật đầu:

- Đã gọi rồi, bọn họ nói trong vòng 5 phút sẽ đến.

Ninh Chi nhanh chóng thu dọn một ít đồ đạc, 3 phút sau xe cứu thương đến dưới lầu ký túc xá, nhân viên y tế nhanh chóng chạy lên làm sơ cứu nhanh cho Nhan Hân, sau đó liền đưa cô lên cáng cứu thương.

Trên đường đến bệnh viện, Ninh Chi gọi điện thoại cho mẹ của Nhan Hân, trước đó có một lần Nhan Hân bị mất điện thoại di động, nên đã lấy điện thoại của cô để gọi, lần đó cô đã lưu số điện thoại lại, không nghĩ tới lần đầu tiên phát huy công dụng lại là bởi vì Nhan Hân gặp nạn.

- Bác sĩ phỏng đoán là viêm ruột thừa cấp tính, chúng con hiện tại đang trên đường đi bệnh viện, dì đừng nóng vội, có chuyện gì, con sẽ báo ngay cho dì, đã có chúng con ở cùng bạn ấy rồi, dì đừng quá lo.

Sau khi đến bệnh viện, xác nhận đúng là viêm ruột thừa cấp tính, Nhan Hân liền được đẩy vào phòng phẫu thuật.

Ninh Chi đưa đồ trên tay cho Trình Song, vỗ vỗ bả vai nàng ta rồi cô nói:

- Tôi đi nộp viện phí, cậu ở bên này trông coi, có chuyện gì gấp thì gọi cho tôi.

- Được! - Trình Song có chút hoảng hốt lên tiếng.

Ninh Chi đóng viện phí xong, lại đi mua hai chai nước, trở về phòng phẫu thuật thì thấy Trình Song đang lau nước mắt, bước chân của cô nhất thời dừng lại, nhưng Trình Song liền nhận ra cô đã trở lại, ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt tràn đầy nước mắt.

Ninh Chi khẽ thở dài, đi qua ngồi xuống bên cạnh nàng, vỗ nhẹ bả vai nàng, động viên:

- Không có việc gì đâu.

- Tôi thật sự rất sợ, Nhan Hân sáng nay rất không thoải mái, dù sao dạ dày cô ấy vẫn luôn không tốt, nhưng có ai ngờ là sẽ biến thành cái dạng này đâu...

Giọng nói nghẹn ngào của Trình Song tràn đầy sợ hãi, lúc Nhan Hân ngã xuống, cô thật sự luống cuống, chuyện đầu tiên chính là gọi điện cho cứu thương, sau đó liền gọi điện thoại cho Ninh Chi. Tuy Ninh Chi là người nhỏ tuổi nhất trong các nàng, nhưng lại là người chín chắn nhất, dưới tình huống như vậy, Trình Song thật sự đã coi nàng là trụ cột tinh thần.

Ninh Chi ôm bạn vào lòng, an ủi:

- Không sao, không sao đâu.