Tiểu Mộc trốn đừng sau lưng Nam Huyền cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm bước ra. Tí là chết rồi lần sau nhất định phải cẩn thận mới được. Nam Huyền cười cười, bên trong nụ cười đó là một ý nghĩa vô cung đen tối.
- Này nhóc con, sao rồi hả? Anh đã nói rồi mà em không nghe.
- Nam Huyền, chúng ta bằng tuổi nhau đấy, đừng có xưng anh em với mình. - Ồ vậy, cung muốn anh xưng như thế nào? Hay là bà xã…
Tiểu Mộc ngay lập tức muốn đập đầu vào tường tự tử. Nhưng chết sao được, còn nhiều thứ cần làm nữa mà.
Chưa kịp suy nghĩ gì nhiều, Tiểu Mộc bị Nam Huyền kéo chạy một mạch về nhà. Vừa về đến nhà mà cô mệt muốn xỉu ngay tại chỗ rồi. Mẹ Nam Huyền thấy con dâu tương lai thở hồng hộc mệt rã rượi thì quay sang trách mắng con trai mình.
- Con làm gì mà để Tiểu Mộc mệt như vậy hả? Ngày mai được nghỉ học nhớ đưa con bé về nha thăm cha đó.
Nghe đến đây Tô Tiểu Mộc bất chợt cảm thấy lạnh sống lưng. Ở nhà không chỉ có mình ba, mà con có cả mẹ kế và con em kém mình 2 tuổi. Cô rất ghét 2 người này, lúc nào cũng muốn lợi cho mình. Khi con ở nhà Tiểu Mộc bị bà ta sai bảo như con ô sin, thậm chí là la mắng đánh đập.
Thấy gương mặt cô trắng bệch ra, Nam Huyền khẽ thở dài. Anh là thanh mai trúc mã với cô từ nhỏ, chuyện nhà cô Nam Huyền nắm rõ như trong lòng bàn tay.
Tiểu Mộc lẽo đẽo theo anh lên phòng mình. Vừa vào phòng cô đã nằm nhoài xuống chiếc giường. Tiểu Mộc vô cùng mệt mỏi rồi, mặc dù không ưa gì 2 mẹ con nhà đó nhưng phận làm con cô vẫn phải về thăm cha của mình.. Rồi mệt quá cô ngủ lúc nào không hay.
Những tia nắng ban mai chiếu vào mắt, gương mặt trắng bệch của Tiểu Môc giờ cũng đã trở nên hồng hào lại. Cô vội vã chạy đi thay quần áo rồi đi nhanh xuống nhà.
Bác quản gi đưa cho cô một khay thức ăn bảo mang lên cho cậu chủ * cậu chủ là ai thì mọi người đã biết** Đến đây gần tháng mà việc duy nhất của cô chỉ có là chăm sóc Nam Huyền. Công việc nhàm rỗi đến phát ngán, tuy ở nhà bị đánh đập nhưng cũng không đến mức nhàm chán như thế này đâu.
Vừa bưng lên căn phòng, cánh cửa không hề đóng. Phòng hắn ở cuối dãy nên ít người qua lại. Tiểu Mộc bê khay thức ăn vào vừa đặt lên bàn vừa ngó nhìn xung quanh mà chẳng thấy Nam Huyền đâu. Cô đình đi ra khỏi thì cánh cửa nhà tắm mở ra.
Nam Huyền đầu tóc vừa tắm xong ướt sũng nhưng vẫn vô cùng điển trai. Đấy không phải vấn đề chính, cái chính là trên người hắn chỉ quấn một chiếc khăn tắm che lại nơi cần che thôi.
Tiểu Mộc mặt đỏ bừng bừng, ngây ngốc nhìn. Nam Huyền cũng luống cuống nhìn lại. Hai người nhìn nhau mà mặt cứ đỏ như trái cà chua chín. Cuối cùng Nam Huyền cũng lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này.
- NÀY, đừng nhìn anh như thế! Anh sẽ xấu hổ lắm đấy.
- Ai thèm nhìn anh hả?- Tiểu Mộc cãi lại không phục.
- Ồ cứ nhìn đi cũng được, đằng nào sau này em chả thấy cơ chứ.
Tiểu Mộc một lần nữa muốn đập đầu vào tường. Ông trời ơi, hay cho một
cục thiên thạch rơi vào đầu con đi. Ở đâu ra loại người vô liên sỉ như thế
này cơ chứ.
Anh chàng Nam Huyền này thấy chọc được Tiểu Mộc bèn nhếch môi lên
cười. Tiểu Mộc xấu hổ không chịu được bèn nhanh chóng phóng đi mất.
Vừa xuống đến tầng dưới mà bị mọi người phát hiện ra ngay có chuyện bất
thường, cứ chỉ chỉ trỏ trỏ vào cô. Ngay cả phu nhân Anna cũng giở nụ cười
vô cùng mờ ám.
Nguyên nhân rất rõ ràng là Tiểu Mộc vội vã chạy xuống nhà, mang theo
gương mặt đỏ như trái cà chua chín. Ăn nói ấp a ấp úng nên… ờ…. ừm …
lộ ra hết rồi