Mọi chuyện thay đổi nhanh quá vậy nè. Từ chuyện của Kim Dung, Nam Huyền và Dạ Ly sao giờ đã có thêm cô là nhân vật chính rồi. Tiểu Mộc choáng váng đầu óc, nhìn tứ phía người ta đang bàn tán chỉ chỏ về phía mình. Kim Dung giận dữ nhìn Tiểu Mộc như muốn ăn tươi nhuốt sống cô. Ánh mắt chị ta oán hận nhìn cô, tưởng chừng chút nữa cô sẽ chết chứ.
- Ok, Nam Huyền anh thắng rồi. Nhưng hãy nhớ kĩ Kim Dung này sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh đâu, cả cô nữa Tiểu Mộc.
Kim Dung quay đầu bỏ đi, hết chuyện vui mọi người cũng dần tản ra. Tiểu Mộc thất thần chui vào lớp cùng Nam Huyền và Dạ Ly đang tươi roi rói. Từ khi nào mà cô trở thành con chuột bạch làm thí nghiệm tình yêu vậy?
Nhan Tiếu nắm tay Tô Tiểu Mộc một cách rất vui vẻ nói.
- Tiểu Mộc, bà thật hạnh phúc, được hai hot boy của trường tỏ tình trước toàn thể dân chúng nha.
Tiểu Mộc muốn xỉu rồi. Nam Huyền khẽ đưa đeo cho Tiểu Mộc một mặt dây chuyền. Trên đó có đề mấy chữ N LOVE M. Chắc mấy bạn hiểu đo là gì phải không nhỉ. Mình không giải thích nữa.
Dạ Ly cười cười, xoa đầu Nam Huyền một cách vô tư.
- Cậu có cần đánh dấu cô ấy là của mình vậy không?
- Sao không, phải đánh dấu không là có thằng nào đó hốt mất.
Dạ Ly cười lớn, đập tay xuống bàn liên tục. Nhưng điều may mắn của Dạ Ly là được ngồi cạnh Tiểu Mộc. Còn tội nghiệp Nhan Tiếu phải ngồi cạch Nam Huyền, cũng may tên này là hot boy nên cô không chịu thiệt chút nào.
Chỉ tiếc cho ai đó thèm như Dạ Ly nhỏ dãi. Mấy tiết học đối với Tiểu Mộc hôm nay qua rất nhanh. Cô gần như không tập chung gì hết, chỉ nhìn Dạ Ly và Nam Huyền cả buổi ( Tiểu Mộc bắt đầu say nắng rồi à)
Vừa tan học, Tiểu Mộc đã bị hai thằng đàn ông kéo lên kéo xuống không tha. Nhưng kéo bao nhiêu đi chăng nữa thì người thắng vẫn là Tiểu Mộc. À là tự đi bộ về nhà Nam Huyền.
- Không Tiểu Mộc, em là người hầu của anh mà. Nhất định phải đi cùng anh.
- Vậy cậu chủ sẽ phải uống sữa tươi nguyên chất vào bữa tối nay.
- …
Tiểu Mộc bóc ngay điểm yếu của Nam Huyền ra để anh ta ngừng lại. Vì siêu ghét sữa, đặc biệt là sữa tươi nguyên chất nên không đành lòng bỏ Tiểu Mộc ra cho cô tự về.
Đương nhiên là Dạ Ly biết điều hơn chỉ cần nói hai ba câu nhẹ nhàng là anh ta buông tay ra liền. Vậy là Dạ Ly dành được một điểm rồi. Tiểu Mộc đi bộ về nhà Nam Huyền. Vừa đi vừa ngắm cảnh, thảnh thơi ghê ha. Sống cùng tên kia mấy ngày mà như sống cùng địa ngục.
Đang thả hồn chín tầng mây thì đâu ra xuất hiện đến 3 tên cướp. Tên to con nhất chắc là đại ca của chúng chỉ vào mặt Tiểu Mộc nói.
- Ê bay, hôm nay hên rồi. Cô em này xinh lắm, đùa với nhỏ tí đê.
Nói xong hắn túm lấy tay cô. Tiểu Mộc sợ hãi vũng vẫy khỏi tay tên cướp.
- Mấy người mau thả ra không tôi hét lên đấy.
- Cô em cứ hét to vào. Hét hết hơi cũng không ai ra cứu cô em đâu. Ngoan ngoãn theo tụi anh đi nha cưng.
Hắn nói bằng cái giọng dê xồm kinh tởm. Tiểu Mộc sợ đến nỗi mặt trắng bệch, nhưng vẫn cố vùng vẫy. Sức nam nữ quá lệch nhau, cho dù cô có vùng vẫy cơ nào cũng không thể nào thoát ra khỏi tay tên cướp.
Ai cũng được làm ơn cứu với. Tiểu Mộc đang cảm thán cầu xin tên kia thì một bóng đen lao tới kéo nhanh cô lại. Dùng một quả đấm hạ gục tên cướp kia. Nam Huyền, là Nam Huyền. ( đấy phải thế chứ, anh xuất chiêu rồi) Tên kia lồm cồm bò dậy, mặt hắn vẫn còn in rõ quả đấm của anh.
- Mày là thằng nào sao dám xen vào chuyện của tao, muốn chết hả thằng chó.
- Thằng khốn nạn, tôi nên hỏi ngươi câu đó mới đúng. Anh dám động vào người của tôi sao. Hahahahaha. Vậy cần tôi gọi người xử lí anh không?
Nói xong Nam Huyền rút điện thoại ra, tên kia tưởng thật cùng đàn em chạy mất dép.