Thiếu Gia Sát Gái – Tiểu Mộc em cứ đợi đấy.
Cô Gái Mùa Đông – hehe, CHỊ - ĐÂY – SẼ - Đợi – Coi – Chú – EM - Làm – Gì.
Đọc xong dòng chữ này Nam Huyền không khỏi tức giận. Mặt mũi hắn tối sầm lại. Tương lai của Tiểu Mộc lại vô cùng tươi sáng rồi. Tiểu Mộc ở phong mình thì vô cùng vui vẻ. Gương mặt trắng hồng, đôi môi cô cười tươi như hoa.
Sáng chủ nhật hôm sau, với thói quen dậy sớm của mình nên 5 giờ sáng Tiểu Mộc đẫ lon ton xuống giường. Từ trong phòng bước ra, vì con vuio chuyện tối quá nên cô cứ cười tủm tỉm suốt. Mấy cô hầu khác vừa dậy thấy Tiểu Mộc thì cung kính cúi đầu chào.
Ơ,… sao họ lại làm vậy nhỉ có cái gì đó rất lạ. Tiểu Mộc chạy lon ton đi hỏi cô quản gia. Cô quản gia nghe xong thì cười nhẹ.
- Có gì đâu mà. Chả là con làm người hầu riêng cho cậu chủ ngang với chúng ta thôi. Nhưng phu nhân nói với chúng ta rằng con là con dâu tương là, là tiểu thư tương lai của gia đình này. Nên tôn trọng con một chút, vả lại con chỉ chăm sóc chồng yêu trước khi cưới thôi mà.
Cái gì? “ chăm sóc chồng yêu”. Cô đã thành vợ hắn khi nào vậy. Đầu Tiêu Mộc nổ bùm bùm liên tục, chân đứng không vững lảo đảo, lảo đảo ngồi bịch xuống đất.
Cô quản gia và mọi người khác thấy vậy hốt hoảng đỡ cô dậy. hỏi han xem cô có mệt không thì mọi việc cứ để người khác làm. Cô vừa lắc đầu không sao thì có một chị gái nói một câu làm cô muốn đâm đầu xuống đất.
- Tiểu thư, người mệt thì cứ lên nghỉ ngơi đi đừng gắng sức nếu không sẽ bị bệnh đấy. Tiểu thư mà bệnh là thiếu gia sẽ không tha cho bọn tôi đâu.
What? Họ bảo gì vậy nhỉ… Đôi mắt Tiểu Mộc lờ đờ, không nhìn rõ mọi thứ. Chỉ thấy rằng phu nhân từ trên lầu chạy xuống khi nghe tiếng mọi người la thất thanh.
Mắt Tiểu Mộc lờ đờ rồi nhắm lại. Đầu Tiểu Mộc nặng nề, cô cảm thấy khó thở vô cùng… HA ha ha, vậy là cô chết rồi ư. Không thể nào, mình còn quá trẻ mà.
Sau một hồi, Tiểu Mộc tỉnh lại. Cái mùi gì nồng nặc vậy nè? Là mùi thuốc sát trùng thì phải, cái mùi này cô chúa ghét mà. Tiểu Mộc từ từ mờ mắt, cô đang ở trong bệnh viện. Cô quá mệt mỏi đến nỗi phải thở bình ô xi.
Nam Huyền đang nhìn chằm chằm vào cô, gương mặt có chút lo lắng. Hihihi hiếm khi thấy anh lo lắng cho một ai nhỉ, xem ra cô có một niềm hạnh phúc lớn nhất.
-Nhóc anh xin lỗi. Tại tối quá em làm anh tức điên lên nên… nên… nên anh đã bắn đầy đá khô vào khe của phòng em. Không ngờ em lại bị ốm, anh.
-Vậy sao, lí do Tiểu Mộc bị ốm đến nỗi này là do con làm sao Nam Huyền?
Tiểu Mộc nhìn thấy phu nhân thì khẽ cười cười. Cơ thể cô giờ quá yếu đuối, cô không thể nào cử động được. Từ nhỏ, mỗi lần cô ốm là nằm liệt giường cả tuần liền. Vậy nên, từ lúc mẹ cô qua đời Tiểu Mộc đã nhắc mình không được ốm. Không được làm ba lo lắng, phải tự chăm sóc bản thân mình.
Nghe phu nhân xử lý Nam Huyền mà làm Tiểu Mộc nhớ đến người mẹ của mình. Bất chợt cô rơi nước mắt. Giá như mẹ còn ở đây, nghĩ đến đây mà nước mắt Tiểu Mộc cứ rơi xuống.