Mặt đồng chí Doãn Tắc đau khổ như nuốt phải hai cân khổ qua. Vừa về đến nhà là anh vội tắm rửa sạch sẽ thơm tho, nhưng không ngờ đợi anh lại là tình huống này.
(Hai cân Trung Quốc = 1kg, khổ qua: mướp đắng)
Cao Ngữ Lam quyết tâm mặc kệ Doãn Tắc, cô dọn dẹp nhà cửa rồi mới đi tắm rửa đánh răng. Khi bước vào phòng ngủ, cô nhìn thấy anh chàng Da^ʍ tặc nhà cô đang ngồi ở mép giường. Cao Ngữ Lam tiến lại gần bóp mũi anh, anh há miệng cắn ngón tay cô, cô thu tay lại cười hi hi. Sau đó, Cao Ngữ Lam chui vào trong chăn chuẩn bị đi ngủ.
Doãn Tắc thả người xuống giường, ôm Cao Ngữ Lam từ bên ngoài chăn: "Em đúng là xấu xa, em nói đi, anh có gây chuyện với em đâu, sao em lại hành hạ anh như vậy?"
"Em hành hạ anh lúc nào?" Tiểu thư Bánh bao bày ra vẻ ngây thơ vô tội: "Anh cũng biết từ xưa đến nay em toàn bị bắt nạt. Em đưa người ta về nhà, chưa đến hai ngày bố mẹ đẻ của em đã đứng về phía người ta rồi, em làm gì có bản lĩnh hành hạ người khác chứ?"
"Ôi, đúng là bánh bao nhúng dấm chua". Doãn Tắc cọ cọ đầu anh vào đầu cô: "Bố mẹ em thích anh thì em khỏi gặp nhiều phiền phức. Em nên vui mới đúng, ai lại đi ghen tỵ với anh, đúng là đồ nhỏ nhen".
"Em còn lâu mới ghen". Cao Ngữ Lam phủ nhận.
"Thế bây giờ em có ý gì?"
"Em đang "tập bơi" mà". Cao Ngữ Lam cảm thấy hơi đắc ý khi thấy vẻ mặt thất bại của Doãn Tắc.
Doãn Tắc xanh mặt: "Tập bơi" là như vậy à? Bắt nạt chồng em thì có?"
"Thì em tập luyện trước mà". Tiểu thư Bánh bao không hề cảm thấy áy náy. Trên thực tế, cô mới vừa trải nghiệm niềm vui nho nhỏ khi "bắt nạt" người khác.
Bắt gặp bộ dạng đắc ý của tiểu thư Bánh bao, Da^ʍ tặc tiên sinh hận đến mức nghiến răng kèn kẹt. Anh cắn mạnh một miếng vào má cô, sau đó chui vào trong chăn, ôm Cao Ngữ Lam chặt đến mức cô phát đau và hét lên.
Nghe tiểu thư Bánh bao kêu đau, Da^ʍ tặc tiên sinh mới cảm thấy dễ chịu một chút: "Ai bảo em đối với anh không tốt, cho em đau chết".
Tiểu thư Bánh bao cười híp mắt, anh chàng Da^ʍ tặc nhà cô ấu trĩ quá, nhưng cũng rất đáng yêu.
Cô vươn người hôn vào môi anh, Doãn Tắc cố ý ngoảnh đầu sang một bên: "Không cho em hôn, để em lúc nào cũng nhớ nhung".
Cao Ngữ Lam bấm vào lưng anh: "Ai nhớ chứ? Em ngủ đây". Nói xong cô liền xoay lưng đi ngủ.
Doãn Tắc từ từ quay đầu lại, thấy Cao Ngữ Lam muốn ngủ thật, anh lại hận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Doãn Tắc chăm chú nhìn vào gáy cô, nghe tiếng thở của cô, anh đột nhiên thấy tĩnh tâm hẳn. Không biết bao lâu sau, Cao Ngữ Lam đã ngủ say sưa, Doãn Tắc vẫn lắng nghe hơi thở đều đều của cô, anh đưa tay kéo cô xoay người lại. Cao Ngữ Lam bị làm phiền, cô nhíu mày càu nhàu hai câu nhưng vẫn không thức giấc. Cao Ngữ Lam duỗi thẳng người, tìm một tư thế dễ chịu, cuối cùng nằm gọn trong lòng Doãn Tắc.
Doãn Tắc cả đêm ngủ không ngon, sáng hôm sau khi tỉnh dậy trong lòng anh rất không vui. Anh dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, không đợi Cao Ngữ Lam ăn xong anh đã đi làm trước. Dù sao từ nhà Cao Ngữ Lam đến Tùy Tâm Uyển cũng chỉ cách một con phố, không cần lái xe đưa đón.
Cao Ngữ Lam không để ý đến chuyện đó, hôm nay cô cũng rất bận, cô hẹn Doãn Tắc mở cuộc họp, thảo luận về bản đề án kinh doanh của cô. Bản đề án này trước đó cô đã bàn qua với Doãn Tắc, anh đã đồng ý sơ bộ, nhưng yêu cầu cô đưa ra phương án cụ thể và bảng dự toán. Vì vậy Cao Ngữ Lam hẹn Doãn Tắc bỏ hẳn một buổi thương lượng chi tiết.
Cao Ngữ Lam có ý tưởng như thế này, hoạt động thời trang của tạp chí như lần trước không phải là ưu thế của cô và Doãn Tắc. Bởi vì hoạt động này liên quan đến nhiều nhãn hiệu và sản phẩm, lại cần có sự góp mặt của MC chuyên nghiệp hay chuyên gia lĩnh vực nào đó, mới có thể khiến hoạt động trở nên thú vị và bổ ích. Cô và Doãn Tắc không có nguồn tài nguyên, cũng không có kiến thức chuyên ngành, nếu miễn cưỡng làm làm sẽ không đạt hiệu quả như mong muốn.
Vì vậy Cao Ngữ Lam quyết định, về thể loại hoạt động này cô vẫn tích cực tiến hành nhưng sẽ hợp tác với tạp chí hoặc các cơ quan hữu quan. Quán của cô chỉ thu một ít tiền thuê địa điểm, coi như để học hỏi kinh nghiệm và tạo mối quan hệ với giới truyền thông, sau này sẽ có ích cho việc tuyên truyền Tùy Tâm Uyển.
Ý tưởng trọng tâm của Cao Ngữ Lam là lợi dụng nguồn tài nguyên sẵn có và kỹ năng của chị em Doãn Ninh Doãn Tắc. Cô sẽ tổ chức lớp học liên quan đến làm bánh và thực phẩm, coi như một mũi tên trúng hai đích.
Cao Ngữ Lam nói với Doãn Ninh: "Chúng ta nhắm đến đối tượng là phụ nữ, vừa có tiền vừa có thời gian nhàn rỗi lại có hứng thú học làm thứ gì đó. Chúng ta có thể thu phí cao một chút, nhưng chúng ta sẽ phục vụ thật tốt khiến họ vui vẻ. Mỗi buổi học cùng lắm nhận mười học viên, mỗi người sẽ độc lập thao tác, như vậy càng thú vị hơn. Do đó chúng ta cần mười bàn thao tác, cần mua thêm lò nướng và hệ thống thoát khí cũng cần tăng cường". Vừa nói Cao Ngữ Lam vừa đi một vòng quanh quán xem xét.
"Không gian chắc là không có vấn đề gì". Doãn Ninh cũng nhìn ngó một vòng, cô cảm thấy chuyện này rất có tính khả thi. Làm bánh ngọt là sở trường của cô, cô có thể dạy thêm các học viên cách pha cà phê và làm đồ uống.
"Chị Doãn Ninh, chị hãy phụ trách lập thực đơn, định ra phương án dạy học. Chúng ta không cần làm quá nghiêm túc, thật ra mọi người bỏ tiền đến đây chỉ muốn được vui vẻ, làm bánh gato, nướng bánh mỳ. Chúng ta sẽ cố gắng dạy họ đạt tỷ lệ thành công cao, sản phẩm làm ra đẹp mắt ngon miệng. Còn pha chế đồ uống, pha cà phê, pha trà nữa chứ, mấy trò này đều rất thú vị, rất dễ thỏa mãn cảm giác đạt thành tựu của bọn họ, cũng có thể giúp bọn họ trổ tài với bạn bè và chồng con. Bọn họ vui vẻ thoải mái, tự nhiên lần sau sẽ lại tìm đến quán chúng ta".
Doãn Ninh gật đầu: "Phương án này rất tuyệt, tự nhiên chị cảm thấy chị vô cùng quan trọng". Đây là việc nằm trong khả năng của cô, hơn nữa cô cũng rất có hứng thú.
"Tất nhiên rồi, chị Doãn Ninh rất quan trọng, tài nghệ của chị có thể phát huy tác dụng rất lớn".
Doãn Ninh mỉm cười nhìn Cao Ngữ Lam: "Lam Lam, cách nói chuyện của em bắt đầu giống Doãn Tắc rồi đấy".
"Đâu có". Cao Ngữ Lam đỏ mặt, cô nói tiếp: "Nếu tiến hành theo kế hoạch này, quán của chúng ta sẽ bao gồm hoạt động thời trang của tạp chí, lại vừa có hoạt động ẩm thực. Chúng ta có thể nhờ phía tạp chí giúp chúng ta quảng cáo. Em sẽ phụ trách phần liên hệ, chúng ta còn mở trang web, đưa tin trên các phương tiện truyền thông, mở diễn đàn thảo luận, mở cả blog và weibo nữa".
Doãn Ninh càng nghe càng hưng phấn, cô gật đầu lia lịa. Cao Ngữ Lam nói: "Khóa học không cần sắp xếp dày đặc quá, một tuần hai buổi là được rồi, một buổi vào ngày cuối tuần, một buổi vào ngày thường. Đợi sau này đông học viên, chúng ta sẽ tăng thêm một hai khóa học nữa. Về mặt nhân lực, chúng ta có thể tuyển sinh viên đại học làm part-time, giúp chúng ta chuẩn bị nguyên liệu, quét dọn rửa đồ...Những việc không cần đến kỹ thuật rất dễ tìm người, hơn nữa chúng ta cũng không cần bỏ ra một khoản tiền lương quá lớn".
"Nếu bấn quá, chúng ta có thể bảo Doãn Tắc điều người sang giúp đỡ". Doãn Ninh đưa ra ý kiến.
Cao Ngữ Lam gật đầu: "Tất nhiên là cần người bên nhà hàng Thực giúp đỡ. Nhưng chúng ta không cần "nhân viên nhỏ" màcần "đại đầu bếp", có đại đầu bếp lên lớp giảng dạy việc nấu nướng, chọn thực phẩm, nếm thức ăn...nội dung khóa học của chúng ta sẽ phong phú hơn nhiều".
Doãn Ninh vỗ tay đánh đét: "Chúng ta còn không phải trả lương cho Doãn Tắc".
Cao Ngữ Lam mỉm cười: "Em cũng nghĩ như vậy".
Hai người phụ nữ đập hai tay vào nhau, vui mừng hớn hở vì họ phát huy tài trí, giúp quán tiết kiệm một khoản tiền.
Cao Ngữ Lam cùng Doãn Ninh bàn về một số vấn đề cụ thể liên quan đến nội dung khóa học, chụp ảnh quảng cáo, làm thực đơn, chuẩn bị nguyên liệu, làm poster tuyên truyền, thiết kế trang web và các chi phí liên quan. Còn nữa, quán cũng cần trang trí lại. Sau khi tổng kết chi phí dự trù, Doãn Ninh vô cùng vui vẻ, cô hăng hái bắt tay vào công việc do cô phụ trách.
Cao Ngữ Lam mất cả buổi chi tiết hóa phương án kinh doanh, cô làm một bản kế hoạch cụ thể kèm báo cáo dự toán, chuẩn bị đưa cho Doãn Tắc xem.
Kết quả cả một ngày Doãn Tắc không xuất hiện, đến hai bữa cơm cũng do nhân viên phục vụ của nhà hàng Thực đưa sang. Cao Ngữ Lam tập trung hết mình vào công việc, ban đầu cô cũng không để ý. Cho đến khi cô về nhà, ngồi xem tivi một lúc vẫn không thấy bóng dáng Doãn Tắc.
Cao Ngữ Lam ngẫm nghĩ, anh chàng này giận cô vì chuyện tối qua? Cô liền cầm điện thoại gọi cho Doãn Tắc, anh bắt máy ngay lập tức.
"Anh đang ở đâu thế?"
"Ở nhà hàng".
"Đến giờ vẫn chưa xong việc sao?" Cao Ngữ Lam nhìn đồng hồ, sắp 10h đêm rồi.
"Còn một bàn khách vẫn chưa đi".
"Vậy hả?" Cao Ngữ Lam nhẹ nhõm trong lòng, anh không phải đang giận cô: "Vậy anh phải đợi đến khi khách đi hết mới về sao?"
"Anh đang thử món ăn mới". Doãn Tắc ngừng lại trong giây lát: "Em có muốn ăn khuya không?"
"Có". Cao Ngữ Lam rất vui khi nhận được lời mời, cô không phải muốn ăn khuya mà cô nhớ anh, muốn gặp anh. Doãn Tắc nói về nhà đón Cao Ngữ Lam nhưng cô từ chối. Chỉ cách một con phố mà thôi, cô không phải là trẻ con, không muốn phiền anh chạy đi chạy lại.
Cao Ngữ Lam thay quần áo rồi đi ngay đến nhà hàng Thực. Khi đến đó, cô thấy một tốp người xuất hiện ở cửa nhà hàng, chắc là nhóm khách vẫn chưa ăn xong mà Doãn Tắc nhắc tới. Cao Ngữ Lam chạy lên tầng trên, nhân viên phục vụ của nhà hàng đang bận rộn dọn dẹp. Trong khu vực nấu nướng của nhà bếp chỉ có một mình Doãn Tắc đang làm đồ ăn.
Một đầu bếp nhìn thấy Cao Ngữ Lam liền nói nhỏ vào tai cô: "Đại ca hôm nay cứ như ăn phải thuốc nổ ấy, nóng tính kinh lên được, chị cẩn thận nhé".
"Ờ". Cao Ngữ Lam gật đầu, cô nghĩ thầm lúc Doãn Tắc gọi điện cho cô, qua giọng điệu có thể thấy tâm trạng của anh không tệ.
Một nhân viên phục vụ đi ngang qua nói chen vào: "Ông chủ mỗi khi không vui là thử món ăn mới, có lúc thử cả đêm không về nhà. Chị Cao cẩn thận đấy".
"Ừ". Cao Ngữ Lam lại gật đầu, trong lòng hơi nơm nớp, Doãn Tắc bảo cô đến đây không phải để anh trút giận đấy chứ? Nghĩ kỹ lại mới thấy, vừa rồi ở trong điện thoại, giọng nói của anh không có vẻ tức giận nhưng cũng không vui cho lắm.
Cô tiến lại gần Doãn Tắc: "Em đến rồi".
Doãn Tắc ngẩng đầu nhìn cô: "Em đứng gần một chút".
"Làm gì vậy?" Cao Ngữ Lam tiến lại gần.
Doãn Tắc nhìn cô nói: "Gần thêm một chút nữa".
"Anh cần em giúp gì à?" Cao Ngữ Lam bước thêm một bước, trong lòng nghĩ thầm cô có thể giúp được gì? Cô có biết nấu ăn đâu?
Cao Ngữ Lam vừa đi đến bên cạnh, Doãn Tắc liền ngoảnh đầu hôn lên môi cô. Cao Ngữ Lam giật bắn mình, nhưng nụ hôn kết thúc rất nhanh, Doãn Tắc hôn xong lại cúi xuống tiếp tục chuẩn bị thực phẩm. Cao Ngữ Lam đỏ bừng mặt, cô không dám nhìn phản ứng của những người xung quanh, nhưng cô tin chắc cảnh tượng vừa rồi đã lọt vào mắt mọi người, vì mọi người nhanh chóng tản đi chỗ khác.
Cao Ngữ Lam muốn đấm cho Doãn Tắc một phát, nhưng thấy anh đang dùng một con dao rất sắc thái lát mỏng miếng cá, cô không dám động đến anh, sợ anh cắt vào tay.
Cao Ngữ Lam cắn môi, lén nhìn bốn xung quanh. Cô vừa định bỏ đi, Doãn Tắc giống như mọc mắt ở hai bên, nhất cử nhất động của cô không thoát khỏi mắt anh, anh nói mà không ngẩng đầu: "Đừng đi, em hãy đứng nguyên ở đây".
"Ở đây làm gì?" Cao Ngữ Lam đỏ mặt.
Doãn Tắc lại quay sang đặt một nụ hôn lên môi cô.
"Đứng đây để anh hôn".