Chương 85: Ngoại truyện 2: Những điều hạnh phúc nhỏ nhặt (2)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1.

Từ thành phố S bay đến Iceland, Tề Trình chọn tuyến đường ngắn nhất.

Gần mười bảy tiếng ngồi máy bay, lúc quá cảnh ở Copenhagen anh đã hơi mệt, đến Reykjavík đã là hơn mười giờ đêm theo giờ địa phương, tính ra giờ Bắc Kinh là tầm hơn sáu giờ sáng.

*

Reykjavík là thủ đô của Iceland, là thành phố lớn nhất của quốc gia này và có vĩ độ 64°08′ vĩ Bắc, là thủ đô quốc gia cực Bắc thế giới.


Anh thật sự rất mệt.

Lúc chờ lấy hành lý thì tựa đầu vào vai Trì Trĩ Hàm, dựa vào mùi hương ngọt ngào quen thuộc mà ép mình giữ tỉnh táo.

Đây là tuần trăng mật theo đúng nghĩa là của riêng bọn họ, tuần trăng mật mà từ xin visa đến mua vé máy bay đều là do một mình anh hoàn thành, không hề liên quan gì tới nhà họ Tề.

Năm thứ ba sau khi kết hôn.

Anh mới có thể chính thức bắt đầu.

Anh đã nợ cô quá nhiều thứ mà những người bình thường đều trải qua, cho nên anh rất cố gắng, đền bù từng chút một.

“Có mệt không?” Giọng nói của cô gái trong lòng anh rất ngọt ngào, nhắm mắt lại anh cũng có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt của cô những lúc lo lắng cho anh, cô sẽ khẽ nhíu mày, khóe mắt vốn hơi xếch sẽ rũ xuống, mân mê môi dưới, khiến cánh môi vốn đã đầy đặn trông lại càng mê người hơn, anh đã từng ngăn cô mấy lần, nhưng sau đó phát hiện ra chỉ những lúc cảm xúc trong lòng hết sức tồi tệ thì cô mới thật sự dùng sức, vì vậy lâu dần anh cũng mặc kệ.

Anh để ý đến từng cử chỉ thói quen của cô, cho dù là những thói quen không tốt.

Anh cũng vẫn thích.

“Cũng tạm.” Anh cọ lên bả vai cô một cái, hài lòng đắm chìm trong mùi thơm của cô: “Em thì sao?”

“Ở trên máy bay em ngủ rất ngon.” Trì Trĩ Hàm giơ tay lên, giúp Tề Trình xoa huyệt thái dương.

Sắc mặt Tề Trình không được tốt lắm, bàn tay khó khăn lắm mới có thể trở nên ấm áp, bây giờ sờ vào cũng thấy hơi lạnh.

Thời gian chờ hành lý ở sân bay quốc tế Reykjavík dài đằng đẵng, bởi vì đã khuya nên không ồn ào lắm, Tề Trình ôm Trì Trĩ Hàm, để cho cô tùy ý xoa đầu anh, lại mơ mơ màng màng thϊếp đi một lúc.

Đến lúc âm thanh từ băng tải vận chuyển hành lý vang lên thì cả người đã dễ chịu hơn nhiều.

Chóp mũi đυ.ng phải lỗ tai Trì Trĩ Hàm, đội cái mũ len vẫn nắm trong tay lên đầu cô, xoa xoa khuôn mặt vẫn đầy vẻ lo lắng của cô: “Không sao.”

“Chúng ta nên đến nơi nào đó gần một chút.” Trì Trĩ Hàm vẫn thấp thỏm không yên, đi theo phía sau Tề Trình nhìn anh lấy hành lý, thả hai cái valy lớn màu đen vào cốp xe, sau lưng còn mang túi.

“Nơi gần sẽ không có cực quang.” Tề Trình cười, ôm chầm lấy cô nàng vẫn còn đang lầm bà lầm bầm vì lo lắng kia: “Anh muốn cùng em ngắm cực quang.”

“Chờ sức khỏe anh tốt hơn một chút rồi tới cũng chưa muộn mà.” Trì Trĩ Hàm trừng anh.

Mấy năm nay Tề Trình hoàn toàn không nhàn rỗi, chỉ cần hơi khá hơn một chút thì sẽ dẫn cô ra ngoài ăn cơm, xem phim, đi dạo công viên, ra ngoài xem đếm ngược chờ năm mới.

Anh đã từng nói những chuyện giữa các cặp đôi yêu nhau mà trước kia anh chưa làm được, sau này anh sẽ thực hiện từng chút từng chút trong kế hoạch bình phục của mình.

Ở cạnh nhau càng lâu, Trì Trĩ Hàm lại càng phát hiện ra Tề Trình rất cố chấp.

Anh nhớ rõ từng lời hứa hẹn mà anh đã từng nói với cô, thậm chí còn bao gồm cả những lời anh để trong lòng mà anh không nói ra vì lúc đang yêu nhau anh cho rằng mình không làm được.

Trước kia cô cho rằng Tề Trình đã tốt lắm rồi, kết hôn xong nhìn anh dần bình phục thì mới phát hiện ra, anh còn tốt hơn nhiều so với cái mà cô cho rằng đã tốt rồi.

“Sang năm chưa chắc chúng ta đã là hai người.” Tề Trình cúi đầu nhìn di động, xác nhận vị trí của người nhận điện thoại, dắt Trì Trĩ Hàm đi ra bên ngoài sân bay.

“Tại sao thế?” Tay Tề Trình hơi lạnh, Trì Trĩ Hàm kéo anh đứng lại, lấy chiếc áo khoác lông của anh từ trong balo sau lưng ra để anh mặc vào, nhón chân giúp anh đội mũ lên, quàng chắc khăn cổ, rồi lại l*иg tất tay.

Quấn cho căng phồng lên như cái bánh chưng hình người.

Cái bánh chưng hình người cười cong cả mắt nhìn cô: “Sang năm chúng ta có thể chuẩn bị sinh em bé được rồi.”

Kết quả kiểm tra đã rất tốt, để đảm bảo hơn một chút anh còn muốn quan sát thêm mấy tháng.

“Chúng ta chỉ sinh một đứa thôi có được không?” Anh dùng giọng điệu thương lượng: “Anh vẫn lo lắng đến vấn đề di truyền.”

Bọn họ đã thảo luận chuyện này rất nhiều lần.

Chứng uất ức có thể di truyền, mặc dù bác sĩ Triệu đã nói nhà bọn họ chỉ có một mình Tề Trình là trường hợp cá biệt, cho nên xác suất di truyền không lớn lắm, nhưng trong lòng Tề Trình vẫn rất lo lắng.

Thật ra anh rất thích trẻ con, từ sau khi Tề Trình bình phục, cô công chúa nhỏ nhà Tề Ninh vẫn thường xuyên đến căn nhà lớn chơi, tính tình Tề Trình ôn hòa, lại vô cùng kiên nhẫn với trẻ con, Trì Trĩ Hàm thường xuyên thấy cay cay khóe mắt mỗi lần nhìn thấy hai người họ chơi đùa với nhau.

Cho nên cô thương lượng với Tề Trình muốn sinh hai đứa.

Tề Trình suy xét hơn một tháng nhưng vẫn không dám mạo hiểm.

“Lỡ như thật sự di truyền thì chỉ có một đứa chúng ta sẽ có nhiều sức lực hơn để tập trung chăm sóc cho con.” Mỗi lần thương lượng anh đều nghiêm túc như vậy.

Một Tề Trình dịu dàng, nhạy cảm, trong lòng lại vẫn luôn tính đến kết cục bi quan nhất.

Người đàn ông mà cô yêu.

“Vậy thì chỉ sinh một đứa.” Cô cười híp cả mắt.

Thời tiết ở Iceland rét buốt, trang phục của Tề Trình rất dày, trên mũ có một lớp lông mềm, sau khi đội mũ lên, lớp lông trắng càng tôn lên làn da trắng nõn của anh, khuôn mặt được cô quấn kín mít, chỉ còn đôi mắt lộ ra ngoài đang nghiêm túc nhìn chằm chằm biểu cảm trên mặt cô.

Anh sợ cô vì anh mà thỏa hiệp.

Anh sợ thật ra trong lòng cô vẫn rất muốn sinh hai đứa bé.

“Nếu như em thật sự muốn…” Anh lại bắt đầu do dự, hệt như sau mỗi lần thương lượng xong vậy, trong lòng suy nghĩ, nếu sinh hai đứa thì cùng lắm là anh nhọc lòng hơn một chút, thật ra thì cũng không phải là không được.

“…” Trì Trĩ Hàm thấy anh lại bắt đầu tự rối rắm, níu lấy khăn cổ anh ra sức kéo lại, ép anh phải khom lưng nhìn thẳng vào cô.

“Em chỉ cần anh, một hay hai đứa đều không sao cả, chỉ cần là con của chúng ta là tốt rồi.”

“Em đã rất hạnh phúc rồi, hạnh phúc hơn rất nhiều so với những gì em mong đợi.”

“Cho nên anh câm miệng đi!” Câu cuối cùng vô cùng hung tợn.

Là cái kiểu ra lệnh quen thuộc mỗi lần anh muốn chui đầu vào chỗ bế tắc.

Thật ra đây cũng không hẳn là một biện pháp xử lý tốt, đối với người có tâm tư nhạy cảm thì cưỡng chế trấn áp cũng không thể giải quyết vấn đề.

Nhưng Tề Trình lại thích như vậy.

Mỗi lần Trì Trĩ Hàm trừng mắt mà bảo anh câm miệng như vậy thì vẻ đau lòng trong đáy mắt cô đều rất chân thành.

Cô đau lòng cho tính cách nhạy cảm và thường xuyên tự rối rắm của anh, cũng biết anh không sửa được, cho nên hết lần này tới lần khác khẳng định rằng cô rất hạnh phúc, hết lần này tới lần khác bắt anh câm miệng.

Một cách biểu đạt khác của ba chữ ’em yêu anh’.

Khăn quàng che kín miệng, anh chỉ có thể đi tới, cách một lớp khăn quàng đυ.ng đυ.ng môi cô, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Tha hương nơi xứ lạ dường như cũng không có vấn đề gì.

Thế giới nhỏ của hai người họ, bất kể là đi tới đâu thì cũng bền chắc không gì phá vỡ được.

***

Tuần trăng mật này bọn họ ở lại Vík í Mýrdal nửa tháng, ngắm được cực quang bốn lần.

* Vík í Mýrdal – Làng Vík, là ngôi làng ở cực nam của Iceland, nằm trên con đường vành đai chính quanh đảo, cách đường Reykjavík khoảng 180 km về phía đông nam.Này, Cái Muôi Của Em - Chương 85: Ngoại truyện 2: Những điều hạnh phúc nhỏ nhặt (2)Tất cả đều là cực quang cường độ rất cao, người tài xế địa phương mà Tề Trình thuê vẫn luôn nói rằng bọn họ quá may mắn.

Trì Trĩ Hàm vẫn làm hỏng bầu không khí như thường lệ.

Lần đầu tiên và lần thứ hai nhìn thấy cực quang thì còn có thể tỏ ra cảm động như những cô gái khác, đến lần thứ ba rốt cuộc nhịn không được nữa, bảo Tề Trình đứng dưới cực quang chụp ảnh cho mình.

“Trên đầu anh là một đồng cỏ xanh biếc.” Cô gái của anh nói xong còn vô cùng nghiêm túc nhấn mạnh: “Nhuộm xanh cả mái tóc anh.”



Thật ra thì mặt anh cũng xanh biếc.

Đến lần thứ tư, cô thà làm tổ bên trong căn phòng thủy tinh nghịch điện thoại di động cũng chẳng thèm ngẩng lên nhìn cực quang trên đầu lấy một cái.

Tề Trình tốt tính cũng không nhịn được hành vi phí của trời như vậy, tắt tất cả đèn trong phòng, vào lúc cực quang sáng rực, anh vứt cô lên giường, trong lúc ý loạn tình mê cô lại cười một tràng.

“Cái đó…” Trì Trĩ Hàm cười ra nước mắt: “Anh ở phía trên trông rất xanh…”



“Im miệng.” Rất hung dữ.

“Ha ha ha ha ha ha, khắp người anh đều là ánh sáng xanh biếc.” Trì Trĩ Hàm thật sự không nhịn được.

“… Sau này anh sẽ không ngắm cực quang nữa.” Tề Trình ảo não, thật muốn cắn chết cô.

“Nếu không…” Trì Trĩ Hàm chớp mắt: “Để em ở trên?”



“Mẹ kiếp, anh cũng cười thì dựa vào cái gì mà đi nói em?” Mấy phút sau, Tề Trình ôm Trì Trĩ Hàm, cười tới mức l*иg ngực run lên hồi lâu.

“Thật sự là màu xanh.” Tề Trình vừa cười vừa dỗ cô, vừa rồi cô nhịn lâu như vậy mới cười ra tiếng thật sự cũng không dễ dàng gì.

“Ngày mai đổi sang ở chỗ nào không có mái thủy tinh đi.” Trì Trĩ Hàm nằm trên người anh, chọt chọt xuống yết hầu anh.

“Ừ.” Tề Trình nhìn bầu trời càng lúc càng sáng, cực quang biến hóa thành đủ loại màu sắc, bật cười.

Thật sự là vẻ đẹp khiến người ta rung động.

Nhưng vẫn không sánh bằng hạnh phúc đang nằm trong lòng anh.

2.

Năm thứ tư sau khi kết hôn, Trì Trĩ Hàm mang thai.

Vấn đề lớn nhất khi có một người chồng làm việc có kế hoạch tỉ mỉ chính là chẳng có gì kinh ngạc.

Mang thai hai tháng, lúc dùng que thử thai để kiểm tra thì bên trên hiện ra hai vạch.

Trì Trĩ Hàm hết sức điềm tĩnh, lúc thông báo thì Tề Trình đang vẽ trong phòng vẽ tranh, trông anh cũng vô cùng điềm tĩnh.

Nhưng anh ngồi trước giá vẽ hồi lâu vẫn chưa đứng dậy.

“Anh không ăn cơm sao?” Người vừa mới xác nhận mình sắp làm mẹ là Trì Trĩ Hàm trông cũng không có gì khác với bình thường, làm xong bữa tối thì đi lên phòng vẽ tranh gọi Tề Trình xuống ăn cơm.

“Chân anh mềm nhũn rồi.” Người vừa mới xác nhận mình sắp làm ba là Tề Trình vẫn có vẻ rất bình tĩnh.

Từ lúc nhìn thấy que thử thai anh đã muốn đứng lên ôm cô, kết quả là không làm được, chân run như cầy sấy vậy.

“Ừ, vừa rồi em làm ba món đều cháy khét cả.” Trì Trĩ Hàm cũng bình tĩnh tuyên bố.

Hai người trố mắt nhìn nhau.

Vẻ mặt đều rất quỷ dị, bình tĩnh, mỉm cười, nhưng lại có phần giống như muốn khóc.

Tề Trình ngồi trên chiếc ghế dài, giang hai tay về phía Trì Trĩ Hàm.

Ban đầu Trì Trĩ Hàm định chạy, nhưng được mấy bước lại bắt đầu thả chậm bước chân.

Trong nháy mắt ôm nhau đó, hai người đều thở phào một hơi.

“Chờ anh lấy lại tinh thần rồi chúng ta đến bệnh viện kiểm tra một chút.” Giọng Tề Trình có phần áy náy: “Thời gian để anh bình tĩnh lại hơi lâu.”

Mãi mà vẫn cảm thấy không chân thật.

“Không sao, em cũng chưa phản ứng kịp.” Người sắp làm mẹ Trì Trĩ Hàm vỗ lưng người sắp làm ba tỏ vẻ đồng cảm.

“Anh cảm thấy sẽ là con trai hay con gái?” Yên tĩnh một lúc, Trì Trĩ Hàm bắt đầu suy nghĩ miên man.

“Con trai hay con gái cũng được, khỏe mạnh là được.” Tề Trình đáp lại bằng câu trả lời tiêu chuẩn.

Trì Trĩ Hàm hài lòng gật đầu một cái.

“Lúc mang thai em sẽ trở nên rất xấu.” Trì Trĩ Hàm tiếp tục đưa ra một chủ đề khác.

“Mấy tháng này em đừng nấu cơm, việc nhà cũng không cần phải động vào, muốn lấy cái gì thì bảo anh lấy cho, mặc dù không phải là sản phụ lớn tuổi nhưng cũng phải cẩn thận.” Tề Trình căn bản không nghe thấy cô đang nói cái gì.

Anh đã sớm chuẩn bị cho việc sinh con, cũng đã đọc các tài liệu liên quan tới mức thuộc làu, vốn cho rằng chuẩn bị như thế là đầy đủ lắm rồi, sẽ không đến nỗi quá luống cuống.

Sự thật đã chứng minh, chuyện này cho dù có chuẩn bị đầy đủ tới cỡ nào thì cũng sẽ ứng phó không kịp.

Trì Trĩ Hàm từ trước tới giờ đều vô cùng khỏe mạnh, sau khi mang thai năm mươi ngày lại bắt đầu nôn mửa kịch liệt.

Ăn cái gì thì nôn cái đó, thức ăn có vị mặn, có mùi dầu mỡ đều không thể đυ.ng vào.

Tề Trình biến thành cọng rơm cứu mạng của cô, mùi thuốc trên người anh là thứ mùi duy nhất mà cô ngửi vào không thấy buồn nôn.

Những lúc buồn nôn thì chỉ hận không thể dán lỗ mũi dính luôn trên người anh.

Hơn nữa cái cảnh nôn mửa kịch liệt đó kéo dài tới tận hơn sáu tháng.

“Trời ơi em đã gầy lại như lúc mới quen anh rồi.” Trì Trĩ Hàm với cái bụng bự leo lên cân lại có chút đắc ý.

Bụng thì lớn hơn nhưng tay chân lại càng ngày càng nhỏ, khuôn mặt vốn hơi tròn trịa hiện giờ cũng đã trở nên góc cạnh hơn.

Tề Trình ở trong bếp giúp cô xay bột gạo, cũng không muốn để ý tới cô.

“Anh không thèm để ý tới em sao?” Phụ nữ có thai nhạy cảm vì sự yên lặng của Tề Trình mà nhanh chóng thấy tủi thân, vốn đã hay suy diễn linh tinh, bây giờ suy nghĩ đã bay xa không còn điểm dừng: “Anh chê em sao? Vì em gầy quá sao? Nhưng mà ngực em to ra cơ mà…”

“…” Tề Trình ngẩng đầu lên, liếc cô một cái: “Tới ăn cơm nào.”

“Hay là anh muốn nuôi em thành heo, sau này sinh con xong rồi sẽ có cớ để bỏ em?” Trì Trĩ Hàm ăn được hai miệng cơm, đầu óc đã quay sang hướng khác.

“Ăn thêm hai miếng nữa.” Tề Trình còn chẳng nhíu mày lấy một cái, múc một thìa cơm đặt ở bên miệng cô: “Sáng nay em ăn xong đều đã nôn ra hết rồi, còn không ăn thì sẽ bị đau dạ dày đấy.”

Trì Trĩ Hàm há miệng, muốn nói cái gì đó nhưng trong dạ dày đã lại cuồn cuộn lên.

Trì Trĩ Hàm bụng đã rất lớn nhưng vẫn chạy rất nhanh, vội vàng vọt vào nhà vệ sinh, Tề Trình cầm khăn lông đi theo phía sau, vẻ mặt rất khó coi.

“Trước kia làm sao em nhịn được?” Tề Trình nhìn Trì Trĩ Hàm súc miệng, sau đó dùng khăn lông ấm lau mặt cho cô, giọng nói rất không tốt.

“Cái gì?” Trì Trĩ Hàm cảm thấy có lẽ mình nôn nhiều thành quen, dạo gần đây nôn xong cũng không hề thấy khó chịu, tinh thần vẫn rất tốt.

“Lúc anh giảm thuốc đấy, khi đó anh cũng thường xuyên nôn mửa, làm sao em nhịn được?” Thấy cô càng ngày càng gầy, anh cũng muốn điên rồi.

“Anh còn thảm hơn em.” Trì Trĩ Hàm cười, muốn nhón chân lên xoa tóc anh nhưng vừa động đậy đã bị Tề Trình nhấc lên đặt ngồi trên bồn rửa tay để cô có thể đối diện với anh.

“Khi đó mỗi lần nôn anh đều đóng kín cửa.” Trì Trĩ Hàm được thỏa mãn mong muốn vò tóc anh: “Hơn nữa khi đó tình cảm giữa chúng ta cũng không sâu sắc như bây giờ.”

Kết hôn mấy năm, bọn họ đã hoàn toàn khắc sâu đối phương vào trong sinh mạng.

Nếu đổi lại là bây giờ Tề Trình nôn mửa như vậy, có lẽ cô cũng sẽ muốn điên lên như Tề Trình hiện giờ.

“Chúng ta chỉ sinh một đứa.” Tề Trình nhấn mạnh, lần này không hề có ý định thương lượng với cô.

Những tài liệu trước đây anh đọc có nói rằng mang thai sẽ buồn nôn, bị chuột rút, đau nhức xương chậu, đau hông, vân vân, mặc dù lúc anh đọc được có hơi lo lắng nhưng vẫn cảm thấy may là thể chất của Trì Trĩ Hàm tốt nên chắc sẽ không đến nỗi.

Kết quả là sợ cái gì sẽ gặp phải cái đó, mấy tháng mang thai này cô ăn đủ.

Cảm giác buồn nôn mới khá hơn một chút thì lại bắt đầu bị chuột rút cả đêm, đến khi tất cả phản ứng đều không còn thì bụng lại lớn nên chẳng biết dùng tư thế gì để ngủ.

Cuối cùng vẫn là Tề Trình cương quyết ép cô ngồi trong lòng anh, hai người nửa nằm nửa ngồi mà ngủ suốt gần một tháng.

Rốt cuộc cũng đến ngày sinh.

May mắn là rốt cuộc lần này cũng không khiến cô quá khổ sở.

Đứa bé coi như được sinh ra thuận lợi, chỉ là cơn đau lúc đầu đã khiến Tề Trình lo âu tới nỗi Tề Ninh phải gọi bác sĩ Triệu tới để đề phòng.

Anh đổ mồ hôi chẳng kém gì Trì Trĩ Hàm, thế mà vẫn kiên quyết muốn cùng cô vào phòng sinh.

“Anh dám vào thì em sẽ không sinh nữa! Em sẽ bóp chết anh!” Trì Trĩ Hàm đã đau tới mức bắt đầu nói năng linh tinh.

Cô thật sự sợ Tề Trình sẽ ngất đi, bây giờ sắc mặt anh tái nhợt như lúc cô vừa mới quen biết anh vậy.

Chín tháng này, người chịu khổ là cô, nhưng thật ra Tề Trình cũng chẳng khá hơn chút nào.

Cô mang thai chín tháng, Tề Trình gầy hơn rất nhiều, áo lôиɠ ʍυa lúc trước giờ mặc lên trông cũng rộng hơn hẳn.

“Hai người chỉ là sinh một đứa bé mà thôi, có thể bình tĩnh hơn một chút được không hả.” Rốt cuộc Tề Ninh cũng nổi đóa: “Tốc độ mở ba ngón tay nhanh như vậy, chắc chắn cô ấy sẽ sinh nhanh thôi, em đứng chờ bên ngoài một lát cũng không được sao?”

* Trong quá trình sinh thường, sau giai đoạn xóa cổ tử ©υиɠ thì cổ tử ©υиɠ sẽ giãn mở rộng để phù hợp với kích thước của đầu và thân em bé, ban đầu cổ tử ©υиɠ sẽ mở 1cm và sẽ tăng dần độ rộng, đến khoảng 10 cm thì em bé có thể được đẩy ra ngoài một cách dễ dàng. Ngón tay là cách dân gian ước lượng độ mở của cổ tử ©υиɠ, ba ngón tay tương đương với khoảng 3 cm, thường thì giai đoạn cổ tử ©υиɠ mở từ 1-3 cm sẽ rất đau và kéo dài, và rất nhiều sản phụ vì không chịu đựng được cơn đau trong giai đoạn này mà chọn cách sinh mổ, cho nên người ta nói tử ©υиɠ mở ba ngón tay nhanh thì thường quá trình sinh nở sẽ thuận lợi và ít đau đớn.

Tề Trình hít sâu một hơi, mấp máy môi.

“Ở tầng một có buộc garo cho nam giới, cháu có muốn đi lấy số không?” Bác sĩ Triệu cũng xen thêm một chân: “Chú cảm thấy hai người bọn cháu sinh một đứa là đủ rồi.”

Chín tháng này đủ loạn rồi.

“Chờ cô ấy ra rồi cháu sẽ đi ngay.” Ánh mắt Tề Trình vẫn không rời khỏi cửa phòng sinh.

“…” Bác sĩ Triệu bị Tề Ninh lườm một cái, sờ mũi không dám ho he gì nữa.

Ông ấy chỉ định đùa một chút, chỉ là trông Tề Trình như vậy chắc là định làm thật.

Cũng được, một lần như vậy nữa thì khó mà đảm bảo là bệnh của Tề Trình sẽ không tái phát.

Phản ứng mang thai của Trì Trĩ Hàm thật sự kịch liệt ngoài dự liệu của mọi người.

May mà giống như Tề Ninh nói, vào phòng sinh không lâu, chỉ hơn một tiếng, bác sĩ đã đi ra tuyên bố rằng cả mẹ và con đều bình an.

Trong nháy mắt cửa phòng sinh mở ra đó, Tề Trình đã lập tức xông vào.

Trong phòng sinh có mùi máu tanh nồng, mặt Trì Trĩ Hàm vẫn còn rất đỏ, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại sau quá trình sinh nở đầy đau đớn, ánh mắt thoáng nhìn thấy Tề Trình với khuôn mặt trắng bệch xông vào ôm lấy cô, cơ thể còn run dữ dội hơn cả cô.

“Bị dọa cho sợ sao?” Giọng Trì Trĩ Hàm vẫn còn hơi khàn.

Tề Trình ôm cô gật đầu.

Anh biết mình không khống chế được, từ lúc cô bị vỡ nước ối, cơn đau bắt đầu thì anh đã rơi vào trạng thái mất khống chế.

Anh thật sự bị dọa sợ.

Trong khoảnh khắc đó anh chợt nhớ đến chuyện mẹ mình suýt chết vì tắc nước ối, đầu óc bắt đầu không kiểm soát được nữa, vẫn cứ nghĩ đến kết cục bi quan nhất.

Sau đó chẳng còn nghe thấy động tĩnh bên ngoài nữa.

“Không sao.” Trì Trĩ Hàm dịu dàng vỗ vỗ lưng anh: “Chúng ta có một đứa con gái rồi.”

“Con bé nhăn nheo, vừa rồi em chỉ kịp nhìn thấy một khối đỏ đỏ.” Trì Trĩ Hàm vẫn vỗ lưng anh, cảm giác cơ thể anh hơi căng cứng một chút rồi mới bình tĩnh trở lại.

“Không sao…” Trì Trĩ Hàm nỉ non, đôi mắt cong cong, gật đầu với Tề Ninh đang đứng ngoài cửa ra dấu tay với cô: “Lát nữa chúng ta đi gặp bảo bối, có được không?”

“Ừ.” Rốt cuộc Tề Trình cũng có phản ứng.

“Con gái đấy.” Giọng Trì Trĩ Hàm vui vẻ hơn một chút: “Rốt cuộc em cũng dỡ hàng rồi, sau này không cần nôn cũng không cần nửa ngồi nửa nằm mà ngủ nữa.”

“Ừ.” Tề Trình hoàn toàn buông lỏng, buông Trì Trĩ Hàm ra, trong mắt ngập nước.

“… Cái đồ mau nước mắt.” Trì Trĩ Hàm vừa tức vừa cười.

“Chờ em hết tháng ở cữ, anh sẽ đi buộc garo.” Lần này Tề Trình vẫn dùng giọng điệu không cho phép thương lượng: “Anh khẳng định rằng anh không chịu nổi chuyện này lần nữa đâu.”

“…” Trì Trĩ Hàm cau mày.

“Chuyện sinh con này, trong lòng anh có khúc mắc.” Rốt cuộc Tề Trình cũng nói ra miệng chuyện anh vẫn để ý nhất trong lòng.

“Ừ.” Thật ra lúc anh nói trong lòng có khúc mắc thì Trì Trĩ Hàm đã kịp hiểu ra rằng anh đang sợ cô sẽ giống như mẹ anh.

Mọi người đều cho rằng Tề Trình đã hoàn toàn bình phục.

Lại không nghĩ rằng trong lòng anh vẫn còn nút thắt này.

“Em thật sự không sao.” Trì Trĩ Hàm lặp lại lần nữa.

“Ừ.” Tề Trình cũng lặp lại, cảm xúc mất khống chế trong đáy mắt lúc nãy đã hoàn toàn tan biến.

Trì Trĩ Hàm không sao, bọn họ đã có con của mình, là một bé gái, mỗi lúc cười lên sẽ có lúm đồng tiền rất sâu, cả ánh mắt lẫn màu con ngươi đều giống anh như đúc.

Lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô bé đã vươn bàn tay nhỏ bé ra nắm lấy đầu ngón tay anh.

Mềm nhũn nhưng tràn đầy sức sống.

Thật thần kỳ, một sinh mạng mang những đường nét của anh và Trì Trĩ Hàm.

Trì Trĩ Hàm gọi cô bé là “bé con”, như cái cách trước đây ba mẹ gọi cô, cô bé con nho nhỏ mềm nhũn này đã khiến vùng đất hoang vu trong lòng cô kia dần dần có ánh sáng.

3.

Năm thứ tám sau khi kết hôn, bé con được năm tuổi.

Nghịch ngợm tới mức quỷ thần đều căm phẫn.

Vẻ bề ngoài của cô bé quá mức dễ thương, tất cả quyết tâm dạy dỗ nghiêm khắc lúc trước của Tề Trình đều biến thành bã đậu.

Anh vốn đã ôn hòa dễ mềm lòng, những lúc đối diện với cặp mắt giống hệt mình lại thêm đôi má lúm đồng tiền y đúc Trì Trĩ Hàm, anh gần như chẳng còn nguyên tắc gì nữa.

Con gái luôn là trời sinh đã biết làm nũng.

Vừa mềm lòng một cái là hồ đồ, quên luôn chuyện phải dạy dỗ quy củ.

Ngược lại, Trì Trĩ Hàm lại dạy dỗ rất nghiêm.

Chẳng qua chính Trì Trĩ Hàm cũng vốn có tính nghịch ngợm, để cho đứa con gái mới ba bốn tuổi đã leo cây khoét hang tìm sóc, cảnh tượng chơi đến mức bùn đất khắp người là chuyện thường xuyên.

Cô bé được nuôi thả tự do như vậy cho đến năm tuổi, vào sáng sớm một ngày nào đó, cô bé thừa dịp Trì Trĩ Hàm đang ngủ mà đặt mông ngồi trên đầu cô, bàn chân còn đạp lên vai cô mấy cái, dáng vẻ đắc ý tuyên bố mình đã chiếm lĩnh được đỉnh cao.

Trì Trĩ Hàm xám xịt mặt mày nhận ra rằng, con bé này cần phải được dạy dỗ.

Thật ra thì cũng rất đơn giản.

Hai vợ chồng bọn họ không dạy được thì trong nhà vẫn còn người dạy được.

Tề Ninh, cùng với đứa con gái có tính cách không khác mẹ là mấy của cô ấy.

Cô bé cũng chỉ lớn hơn bé con bốn tuổi mà cá tính đã đủ để Trì Trĩ Hàm tự nhận mình không sánh nổi.

Cô bé nhận nhiệm vụ ở cùng bé con hai tháng mà bé con đã thay hình đổi dạng.

Bé con vừa yêu vừa sợ người chị họ này, trong ký ức mới chỉ có mấy năm ngắn ngủi của cô bé, người chị họ này rất ít khi cười với cô bé.

Nhưng mà không hiểu sao cô bé lại biết rõ rằng chị họ rất thương mình.

Ba mẹ không cho cô bé ăn quá nhiều kẹo, cô bé sẽ lén lút giấu đi.

Chị họ biết, lập tức giao nộp mấy viên kẹo đó cho ba mẹ cô bé, sau đó vào lúc cô bé bày ra khuôn mặt như đưa đám thì chị họ sẽ lén lút giữ lại một viên kẹo rồi nhét vào trong miệng cô bé.

Là vị sữa dâu mà cô bé thích nhất.

Bé con giống với Trì Trĩ Hàm, đều là kiểu thể chất hút muỗi.

Cho dù trong rừng có nhiều ngải cứu thế nào thì vẫn sẽ có muỗi, đến hè bé con lại không chịu ở trong phòng mà cứ thích chạy loạn trong rừng cả ngày, lại còn không muốn xức thuốc tránh muỗi, mỗi lần về nhà đều mang theo năm, sáu nốt muỗi đút trên người.

Trì Trĩ Hàm và Tề Trình đã thử rất nhiều phương pháp nhưng dạy mãi vẫn không chịu sửa.

Nhưng tuần thứ hai sau khi chị họ đến, Trì Trĩ Hàm liền phát hiện trên người bé con xức đầy thuốc tránh muỗi.

“Không phải là con không thích mùi thuốc tránh muỗi sao?” Trì Trĩ Hàm rất ngạc nhiên.

“Chị họ nói, cho dù con không để cho muỗi cắn thì muỗi cũng sẽ không chết đói.” Khuôn mặt tròn trịa của bé con rất nghiêm trang.

“…” Cho nên con gái cô để cho muỗi cắn như vậy cả hè là vì để cho muỗi cắn theo đúng nghĩa đen sao?

“Chị ấy nói trong rừng còn rất nhiều động vật khác, máu con không phải là tốt cho muỗi nhất.” Bé con vẫn nghiêm trang.



Tề Trình đang vẽ, tay hơi run lên.

“Tại sao con lại phải đối tốt với muỗi như vậy?” Trì Trĩ Hàm sắp bật khóc.

“Ba nói là phải yêu mến động vật nhỏ.” Mà con muỗi là loài động vật nhỏ nhất con bé từng gặp.

Tề Trình bị điểm tên, bất đắc dĩ quay đầu, nhìn thấy hai mẹ con đang tròn mắt nhìn mình, bên cạnh còn có một Tề Ninh bản thu nhỏ đang dùng vẻ mặt y hệt Tề Ninh để lên án anh.

Anh điềm tĩnh xoay người, giả bộ như không hề xảy ra chuyện gì.

Trì Trĩ Hàm thở dài, quyết định chờ con gái Tề Ninh đi rồi sẽ nói cho con gái biết rằng trên thế giới này ngoài động vật nhỏ thì còn có loài gọi là côn trùng gây hại.

***

Lúc cô mang thai bọn họ đã làm vách ngăn để chia phòng, căn phòng vốn rộng hơn hai trăm mét vuông được ngăn cách thành ba phòng.

Phòng của bé con là một căn phòng công chúa, nhưng bé con lại không thích ngủ ở đó, buổi tối thường vì đòi ngủ chung giường với ba mẹ mà khóc lóc ầm ĩ.

Tật xấu này cũng là nhờ con gái Tề Ninh chữa khỏi.

Thậm chí cô bé còn chẳng nói gì, chỉ là bĩu môi một cái khi bé con khóc nháo lên như thường lệ.

Sau đó bé con lập tức yên lặng.

“Ba, tại sao vừa rồi chị họ lại có vẻ mặt như vậy nhỉ.” Vẻ mặt như thể con chuột nhìn con mèo trong bộ phim Tom và Jerry vậy.

“…” Tề Trình khó mà giải thích với cô con gái năm tuổi của mình rằng đó là vẻ mặt chế giễu, hơi phiền não một lúc, quyết định dời lực chú ý của cô bé: “Có muốn nghe kể chuyện không?”

“Xì.” Lần này người chế giễu là mẹ cô bé, Trì Trĩ Hàm híp mắt nguýt Tề Trình một cái.

Rõ ràng là anh than rằng ngủ cùng một giường với con gái không tốt, kết quả lần nào người mềm lòng cũng là anh.

“Bé con à.” Chị họ mặc đồ ngủ ôm một quyển truyện đi tới.

Cô bé con đang định nghe ba kể chuyện lập tức ngước đôi mắt sáng lấp lánh lên.

“Cùng nhau đọc nhé?” Chị họ lắc lư quyển sách trên tay.

Tề Trình nhìn con gái lắc mông đi theo chị họ.

Đồ trẻ con.

“Từ lúc ba tuổi chị đã không ngủ cùng ba mẹ rồi.” Giọng của chị họ rất bình thản.

“Em em em…” Cô bé con hơi kích động, nghĩ một chút lại thấy chột dạ: “Cũng có lúc em ngủ một mình.”

“…” Chị họ không tiếp lời, lật mở quyển sách truyện.

“Tại sao lại không thể ngủ cùng ba mẹ?” Cô bé con nhìn theo, vẫn cảm thấy khó hiểu.

“Như vậy không tốt, chỉ có mấy con sâu mũi chưa trưởng thành mới bám lấy ba mẹ thôi.” Giọng chị họ vẫn hết sức bình thản.

“…” Tề Trình và Trì Trĩ Hàm liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đầy tâm tư phức tạp.

“Sâu mũi cũng rất tốt mà.” Cô bé con ồ một tiếng, tỏ vẻ vẫn chưa hiểu lắm.

“…” Động tác lật sách của chị họ dừng lại: “Nhưng mà chưa trưởng thành đấy.”

“À.” Cô bé con nhíu cái khuôn mặt mũm mĩm, suy tư một hồi lâu: “Chưa trưởng thành thật là đáng sợ.”

“Ừ.”

“Vậy em sẽ không ngủ với ba mẹ nữa, em muốn cao như chị họ ấy.”

“Em sẽ không cao được bằng chị đâu.” Giọng chị họ có vẻ không phục.

“Tại sao?” Giọng của cô bé con còn rất ngây thơ non nớt.

“Bởi vì mẹ chị cao hơn mẹ em.”

“… À.” Dáng vẻ cô bé con như thể bừng tỉnh.



“Tại sao con gái được dạy dỗ cho ngoan ngoãn như vậy mà em lại chẳng thấy vui chút nào.” Trì Trĩ Hàm cảm thấy mình bị sét đánh không nhẹ.

“Đi ngủ…” Tề Trình cũng nặng trĩu tâm tư, ôm chầm lấy cô hôn một cái rồi tắt đèn.

“Em lùn hơn Tề Ninh sao?” Trì Trĩ Hàm nằm trong bóng đêm vẫn nhịn không được cất tiếng hỏi.

“…” Đây là câu hỏi nộp mạng, Tề Trình mím môi không nói tiếng nào.

“Đi giày cao gót rồi vẫn còn thấp hơn sao?” Trì Trĩ Hàm rất cố chấp.

“…” Tề Trình im lặng, bắt đầu gặm xương quai xanh của cô.

“Sắc dụ cũng vô dụng thôi, lùn hơn nhiều thế sao?” Trì Trĩ Hàm hết sức tỉnh táo.

“… Được rồi, sắc dụ hữu dụng, gần đây anh lại đọc sách gì đấy?” Trì Trĩ Hàm thở hổn hển, liếc nhìn cửa phòng để đảm bảo đã khóa kĩ.

“Bản năng cầu sinh…” Tề Trình xoa xoa mặt cô, giọng nói cũng mềm nhũn, còn hơi khàn khàn.

“…” Tay Trì Trĩ Hàm dần thắt chặt: “… Hay là lần sau em sẽ không ép anh nữa?”

Cảm giác cầu sinh theo bản năng rất tốt đó…

“Em thử một chút xem?” Tề Trình ngẩng đầu, hơi gằn giọng.

Vì con gái mà anh đã nhịn lâu lắm rồi.

Cái loại chuyện cầu sinh theo bản năng này, anh rất vui lòng, kiểu nào cũng được.