- 🏠 Home
- Hồi Ký
- Voz
- Này Bạn Thân, Tao Yêu Mày
- Chương 15
Này Bạn Thân, Tao Yêu Mày
Chương 15
Sau khi đi điện tử với T dê tôi đâm nghiền hẳn ra. Đi học thì tôi chỉ đi hôm có tiết của cô chủ nhiệm. Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Tôi bị mẹ phát hiện đi chơi điện tử. Hôm đấy không có tiết của cô chủ nhiệm nên tôi có ý định bỏ học đi chơi điện tử - Dạ thưa mẹ con đi học - Ừ Tôi đinh ninh mẹ đi dậy nhưng không. Mẹ đi theo tôi. Tôi không mảy may biết. Tôi vào quán gần trường vẫn chiếc máy số 7. Mẹ không bắt tôi ngay. Mẹ để tôi chơi đến lúc về. Ra cửa thấy mẹ đứng ở đó. Tôi lặng người lắp bắp - M....m..ẹ - Đi về mau Mẹ quát tôi giọng lạnh tanh không cảm xúc. Ít ra mẹ tôi vẫn giữ cho tôi cái danh dự rách nát kia. Nhưng điều đó càng khiến tôi cảm thấy tội lỗi hơn. Về nhà tôi tự động nằm xuống chuẩn bị ăn đòn. Mẹ tôi tay cầm roi - Tao nuôi mày ăn học để mày đi chơi điện tử bỏ học hả. Nếu hôm qua tao không gọi điện hỏi thăm cô giáo tình hình học tập của mày thì mày tính làm vậy đến bao giờ. Hôm nay tao phải đánh chết mày.... (mấy câu này xuống lỗ e cũng chả bao giờ quên) Rồi cơn mưa roi đánh tới tấp vào người tôi. Tôi van xin mẹ tôi trong vô vọng. Bỗng nhiên ai đó lao vào ôm tôi che cho tôi khỏi nhưng đòn roi của mẹ tôi. Tôi mở mắt ra là Ngọc. Sao nó lại biết tôi bị đánh nhỉ. Chắc lúc về nó thấy tôi bị mẹ dong về nên đi theo chăng? Nhưng méo phải.... - Cháu tránh ra để bác đánh thằng con trời đánh này Nhỏ rơm rớm nước mắt. - Cháu xin bác đừng đánh H nữa. Cậu ấy biết lỗi rồi mà - Cháu tránh ra để bác dạy nó. Nuông chiều nó quá khiến giờ nó đổ đốn - Cháu xin bác. Nếu bác đánh H nữa thì phải đánh cháu trước (dại trai vờ lờ) Mẹ tôi buông cái roi xuống rồi bỏ vào trong phòng. Ngọc dìu tôi lên phòng, đỡ tôi ngồi nằm xuống giường. Ngọc cởϊ áσ tôi ra. Nhìn những "con lươn" khắp người tôi Ngọc khóc. Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống tấm thân ngọc ngà của tôi. Tôi quay người lại đưa tay gạt những giọt nước mắt của Ngọc - Tao xin lỗi vì tao mà.... - Im. Nói nữa tao xiên mày giờ Ngọc nạt tôi rồi bỏ ra ngoài. Vâng thưa quý vị khán giả tiếp theo là màn rửa vết thương. Cồn đi đến đâu tôi thốn đến đó - Xostttttttt - Cho mày chết Ngọc nói rồi lấy miếng bông chà mạnh vào vết thương. Tôi không dám hét vì sợ mẹ - Sao mày biết tao bị đánh mà đến cứu - Tao xin lỗi -???? - Tao méc mẹ mày đấy - Tại sao mày lại làm thế?? - Vì tốt ày thôi - Im đi. Tại mày mà tao bị mẹ đánh đấy. Mày sướиɠ chưa? Hả lòng hả dạ chưa??? Tôi nói như hét vào mặt Ngọc. Ngọc ngẩn người rồi ôm mặt khóc chạy khỏi phòng tôi. Trưa hôm tôi nằm vắt tay lên trán suy nghĩ rất nhiều. Tôi sai thật rồi sai thật rồi. Tôi đã làm 2 người mà tôi yêu thương phải đau buồn. Buổi chiều sau khi ngủ dậy. Tôi quỳ trước cửa phòng mẹ tôi. - Cạch. Tiếng mở cửa phòng mẹ tôi Mẹ tôi nhìn thấy tôi. Tôi nói - Con xin lỗi mẹ. Con sai rồi. Con xin lỗi từ nay con sẽ chuyên tâm học hành không để mẹ phải buồn nữa Mẹ ôm tôi vào lòng - Mẹ cũng xin lỗi vì đã đánh con như vậy Tôi lắc đầu. Mẹ nói tiếp - Con phải cảm ơn con bé Ngọc đấy. Lại nhắc đến Ngọc tôi càng cảm thấy ân hận vì hành động trưa nay. Lúc đó tôi bồng bột não ngắn và hiếu thắng lắm, luôn ình là đúng. Haiz Ăn cơm tối xong tôi xin phép mẹ đến nhà Ngọc. Tôi gọi cửa thì mẹ Ngọc ra mở - H đã hả - Dạ con chào cô. Ngọc có nhà không cô??? Cô vừa mở cửa cho tôi vào vừa nói - Bông đang trên phòng. Từ trưa đến giờ cô nói mãi nó không chịu ăn gì nằm lì trên phòng - Cô cho con gặp Ngọc 1 chút nha - Ừ tiện thể cháu cầm ly sữa cho nó uống giúp cô - Vâng Tôi tiến lên phòng Ngọc gõ cửa -Cốc cốc cốc - Mẹ con không muốn ăn Tôi thôi gõ xoay nắm đấm tiến vào. Thấy Ngọc đang nằm trên giường vẫn mặc bộ đồng phục lúc trưa. Tôi ngồi bên cạnh Ngọc. Tôi đưa tay vuốt mái tóc . Nhỏ quay sang nhìn tôi rồi quay mặt vào tường - Tao xin lỗi, lúc trưa tao trẻ con quá -.... Nhỏ im lặng không nói gì. Tôi đánh liều xoay nhỏ lại. Tôi nói lại - Tao xin lỗi mà. Để mày hết giận tao bảo tao làm gì tao cũng chịu - Thật không??? - Tao thề tao hứa tao đảm bao tao mà thất hứa ngày mai tao hứa lại - Hihi Nhỏ cười rồi. Vui quá - Giờ đưa tao đi chơi - Giờ á - Ừ. Nhỏ khẳng định lại - 7h tối rồi má Nhỏ phùng mang trợn mắt nhìn tôi - Thôi được rồi để tao thay đồ ày rồi đi chơi hê hê - Dê cụ Nhỏ đá đít tôi ra khỏi phòng để thay đồ. Tôi xuống dưới nhà xin phép cho nhỏ đi chơi và gọi điện xin phép nữa. Sau buổi đi chơi tối đó tôi bị viêm màng túi luôn. Nhỏ ăn vặt khủng khϊếp. Kéo tôi đi đủ nơi bắt ăn bai nhiêu món khiến bụng tôi muốn nổ tung. Ăn chán chê chỉ khi tôi hết sạch tiền nhỏ mới chịu thôi. - Về nhá mày Nhỏ lắc đầu - Đi dạo đi Tôi đành chiều ý Ngọc. Nhỏ ôm tôi chặt lắm như sợ tôi biến mất. Tôi thấy nhỏ run run. Chắc vì sương đêm. Tôi không nói nữa đèo nhỏ trả về nơi sản xuất Sau ngày hôm đó tôi trở lại là chính mình. Gần 1 tháng bỏ bê học tập tôi tụt dốc không phanh. Trước đó tôi có thể tự hào khoe là tôi đứng top 5 trong lớp thì bây giờ tôi thảm hại bấy nhiêu. Sau khi tôi thoát khỏi những ngày đen tối kia Ngọc giúp tôi rất nhiều. Những buổi được nghỉ Ngọc thường kèm tôi học. Không chỉ thế Ngọc còn xin mẹ nhỏ cho ở nhà tôi để kèm học cho tôi. Chả hiểu sao mẹ nhỏ đồng ý. Chắc tại tôi đẹp trai quá . Còn mẹ tôi thì thích lắm - Cháu kèm nó giúp bác. Dùng mọi biện pháp để cho nó học. Nó bắt nạt cháu cứ để bác lo Nhỏ không đáp chỉ cườiThời gian đó tôi chỉ có học, học và học. Sáng học trên lớp. Trưa về ngủ. Chiều đi học. Nếu được nghỉ thì Ngọc kèm. Tối ăn xong ngồi bàn học. Sau những lúc học căng thẳng tôi và nhỏ ôm nhau ngủ hay ngồi tâm sự chí chóe nhau. Không có cờ nhíp full HD ấy bác đâu. Tuy tôi hay trêu Ngọc mấy vấn đề nhạy cảm nhưng tôi không có ý nghĩ gì đen tối với nhỏ đâu. 1 tháng sau tôi lấy lại phong độ như thuở nào. Hô hô. Khiến mẹ tôi nhỏ Ngọc ai cũng vui. Và sau đó cũng là giai đoạn căng thẳng nhất cho kì thi lên Cấp 3....
- 🏠 Home
- Hồi Ký
- Voz
- Này Bạn Thân, Tao Yêu Mày
- Chương 15