Chương 56: Toan tính
Lục Hằng tham gia xong hoạt động thì
trở vê công ty.
Ông ta ôn hòa chào hỏi từng công nhân
viên mình gặp được, tiến về phía trước thì
gặp được cận vệ của mình, bọn họ tiến lên
nhỏ giọng thì thâm hai câu với ông.
Lục Hằng hơi biến sắc: “Biết rồi, lúc cậu
ta trở lại có bị ai trông thấy không?”
Vận vệ cẩn thận suy nghĩ một lát: “Không
có, tôi gặp được anh ta ở dưới lầu, tôi dẫn
anh ta vào bằng cửa phụ, ở đó không có
giám sát.”
“Ừ, vậy thì tốt rồi”
Lục Hằng hài lòng gật đầu, ông ta để cho
vệ sĩ trông coi ở ngoài cửa còn bản thân thì
tiến vào trong, đi đến trước bàn làm việc, ông
ta ấn xuống một cái nút bí mật.
Tường của phòng làm việc phát ra âm
thanh rất nhỏ, hóa ra đây là một cánh cửa
ngầm. Lục Hằng đi vào cửa ngầm, tiện tay đè
chốt mở xuống, cửa lại một lân nữa đóng lại.
Tiền Phong ngồi trong phòng tối, đầu cúi
xuống, không nhìn thấy rõ được vẻ mặt của
anh ta, hai tay đang đặt trên đầu gối của Tiên
Phong đang không ngừng run rẩy.
“Cậu sợ lắm à?”
Lục Hằng đi đến gần hỏi Tiên Phong một
câu.
Tiền Phong ngẩng đầu lên, đôi mắt trống
rỗng vô hồn, anh ta đơ người ra nói: “Chủ tịch
Lục Hằng, tôi không những không báo được
thù còn ngộ thương cô Khánh Huyền, hiện tại
cùng đường rồi, ngài có thể giúp đỡ tôi được
không?”
Lục Hằng nheo mắt lại, quan sát Tiền
Phong: “Không phải là tôi không muốn giúp
cậu mà là do cậu khiến tôi quá thất vọng rồi,
đến một người phụ nữ cũng không gϊếŧ được,
điều này đã định trước cậu không phải người
có thể làm được việc lớn.”
Tiền Phong lộ ra vẻ mặt đau khổ, vạch kế
hoạch suốt hai năm, thế mà ngay thời điểm
mấu chốt lại ngộ thương người vô tội, hơn
nữa còn mất đi dũng khí tiếp tục gϊếŧ người,
cậu ta quả thật rất khinh thường sự nhu
nhược vô dụng của bản thân.
“Thôi vậy, gϊếŧ người cũng không có đơn
giản như trong tưởng tượng, cậu dám nổ
súng đã là khá lắm rồi. Như vậy đi, cậu tạm
trốn mấy ngày ở chỗ này trước đã, đợi sóng
gió qua đã rồi tính tiếp.”
--------------------