🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Chương 48: Độn nhiều đến mức lên được hai Cup
Sáu giờ tối, người đàn ông dừng xe đúng
giờ ở đầu đường cách tòa cao ốc của nhà họ
Hạ một con phố.
Một người phụ đang ôm chặt chiếc túi,
hết nhìn tây rồi lại nhìn sang đông, hệt như
đang đi trộm, từ từ tiến đến gần, xác nhận
không bị ai theo đuôi, bèn nhanh chóng mở
cửa xe rôi bước lên.
“Được rồi, có thể đi được rồi.”
“Cô tưởng rằng mình là đặc công hay
sao hả?” Người đàn ông không mấy vui vẻ,
khẽ chau mày.
Hạ Nhược Vũ liếc mắt nhìn anh: “Anh
tưởng rằng tôi muốn như vậy chắc, là do
sáng hôm nay lúc anh đưa tôi đi làm đã bị ba
tôi bắt gặp rồi.”
Còn hỏi tại sao cô phải lén lén lút lút như
đi ăn trộm thế này sao? Còn không phải là do
anh hại à.
“Vậy thì sao?” Cũng đâu đến mức phải
âm thầm lén lút như thế này chứ.
“Tôi còn chưa hỏi tội anh đâu, có phải
anh giấu giếm cái gì sau lưng tôi đúng
không...?”
Hạ Nhược Vũ đột nhiên nghiên người
nhích lại gần phía anh, đôi mắt sáng long
lanh không gì sánh bằng nhìn anh chằm
chằm, như thể không muốn bỏ qua một sự
thay đổi biểu cảm nào trên gương mặt anh.
Tiếc là đợi đến lúc cô trừng mỏi cả mắt
thì gương mặt của người đàn ông này vẫn
lạnh lùng như lúc ban đầu, thậm chí đến mí
mắt cũng không thèm nhềch lên lấy một lần.
Chỉ có điều, thật đáng chết mà, lông mi
của anh thật là dài, dài đến mức khiến một
người con gái như cô cũng phải ghen tị
không thôi.
“Cô thật là nhạt nhẽo.” Mạc Du Hải nhẹ
nhàng cất giọng chê bai, rồi đưa tay chuẩn bị
khởi động xe.
Hạ Nhược Vũ có chút mất tập trung ngồi
vào ghế phó lái: “Tôi còn tưởng đâu anh có
ân oán gì với gia đình tôi nữa đó chứ.”
Nếu như cô kiên trì nhìn thêm một chút
thì đã có thể nhìn thấy ánh mắt người đàn
ông ấy bỗng trở nên âm trầm hệt như vừa có
một gợn sóng ngầm vừa lướt qua.
“Trí tưởng tượng của cô phong phú như
vậy, sao không đi làm phóng viên đi.”
--------------------