Chương 38: Suy đoán
Hạ Nhược Vũ mới chạy được hai bước
thì đã hối hận rồi, tuy rằng vết thương ở chân
đã lành rồi nhưng mà dùng lực giãm xuống
đất vẫn khá là đau.
Nhưng mà chân có thể đau, thể diện thì
tuyệt đối không thể mất.
"Đứng lại!" Giọng nói trâm thấp của đàn
ông vang lên từ sau lưng.
Cô không quan tâm, im lặng đi về phía
trước.
Mạc Du Hải bước nhanh hơn, ngay lập
tức túm lấy cái người bướng bỉnh ấy lại,
giọng điệu nói chuyện không biết là mềm
lòng hay là bất đắc dĩ: "Tôi không nên nói
những lời đó với cô."
Hạ Nhược Vũ không động đậy, anh
không nói còn tốt, anh vừa nói thì trong lòng
cô lại càng tủi thân.
"Tôi ở đây để xin lỗi cô."
"Anh quát tôi." Hốc mắt của Hạ Nhược
Vũ đỏ đỏ, quay người lại nhìn anh, dường
như là đang tố cáo sự hung bạo của anh vậy.
Mạc Du Hải cười khổ: "Đúng đúng, tôi
không nên quát cô."
"Tôi chỉ tốt bụng mà hỏi một câu, anh
quát tôi." Cô cũng không biết tại sao lại tủi
thân, chỉ là cảm thấy Mạc Du Hải không nên
quát cô.
"Ừ, sau này tôi sẽ chú ý."
Anh bế cô lên, trên mặt hiện ra một nụ
cười nhẹ, đi về phía biệt thự.
Hạ Nhược Vũ có chút xấu hổ mà cúi đầu,
sao lại cảm thấy hình như cô có chút khác
người.
Cuộc chiến tranh lạnh của hai người
được hòa giải bằng mấy câu đơn giản như
thế.
Lúc nhận được điện thoại của Lâm Minh
Thư, vết thương ở chân của Hạ Nhược Vũ đã
khỏi hẳn rồi, cô cũng đến nơi đúng hẹn.
Quán cà phê vắng vẻ mở nhạc nhẹ
nhàng, mùi vị cà phê lôi cuốn bay trong
không khí, giữa trưa nên chỉ có vài ba người.
Cô chọn một vị trí gần cạnh cửa sổ, tự
gọi cho mình một cốc cà phê và đợi.
Rõ ràng là người được hẹn thế mà lại còn
đến sớm hơn cả người hẹn.
Sau một tiếng đồng hồ thì Lâm Minh Thư
--------------------