Chương 42: Mua áo mưa

“Tuổi tác của con cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên suy nghĩ thật kỹ về tương lai một chút, con nhìn Du Hải một chút đi, người †a bây giờ đã là bác sĩ chính của bệnh viện bác sĩ rồi.”

Có so sánh liền có tổn thương, Hạ Nhược Vũ cảm giác người mình bị mấy mũi †ên xuyên qua. “Ba, con biết mà…”

Hạ Minh Viễn coi như hài lòng với câu trả lời của cô, ông quay lại với vẻ mặt ôn hòa, nói với người đàn ông ở bên cạnh: “Du Hải, không cần câu nệ, cậu cứ coi như nhà của mình mà thoải mái đi.”

“Được.” Mạc Du Hải nở nụ cười.

Hạ Nhược Vũ tràn đầy oán niệm trợn mắt nhìn Mạc Du Hải, hận không thể đυ.c mấy cái lỗ trên khuôn mặt dối trá của anh ta.

“Còn không mau mau ăn nhiều cơm vào.”

Nhận được ánh mắt cảnh cáo của ba mình, cô cực kỳ thành thật nhìn chằm chằm vào chén cơm.

Bữa cơm này trừ bỏ cô ăn không ngon ra, ba người kia tựa hồ tâm trạng cũng không tệ lắm.

Thật vất vả cơm nước xong, Hạ Nhược Vũ tìm cớ chuẩn bị rời đi.

“Nhược Vũ, con cũng chưa trở về mấy ngày rồi, hôm nay hãy ở nhà đi.” Đường Hồng Xuân đau lòng cho con gái, ôn nhu hỏi.

Đôi con ngươi của Hạ Nhược Vũ thiếu chút nữa chảy xuống một giọt nước mắt, nhưng cô vẫn còn phải tính sổ với người đàn ông kia: “Mẹ, ngày khác đi, ngày mai con vẫn còn phải dậy sớm nữa.”

“Bà cứ để con nó trở về đi, lớn tướng như vậy rồi cũng nên học cách độc lập.” Hạ Minh Viễn ngoài miệng nói như vậy nhưng trong mắt vẫn có chút không buông.

Mạc Du Hải lựa thời cơ mở miệng: “Bác Viễn, bác yên tâm, đúng lúc tôi thuận đường có thể đưa Nhược Vũ trở về.”

“….” Còn có thể không thuận đường sao, thuận đến trên giường còn được.

Hạ Minh Viễn rất cao hứng nói: “Vậy thì làm phiền cậu rồi.”

“Không sao.” Mạc Du Hải cười như một thân sĩ.

Chỉ có trong lòng cô mới rõ ràng, người đàn ông này từ trong xương là xấu hơn cả xấu, trong lòng không tiếng động kêu gào, ba ơi, ba đây là trực tiếp đem đứa con gái duy nhất của ba đẩy vào trong hố lửa rồi.

Hạ Nhược Vũ dưới ánh mắt trông ngóng không thôi của Đường Hồng Xuân nhảy vào hố lửa, à không, hẳn là bước lên xe của tên đàn ông này.

Ngồi ở vị trí kế bên người lái, cô còn có thể nhìn thấy bóng dáng của ba mẹ cô dần dần mơ hồ, chớp mắt mà họ đã già đi nhiều như vậy rồi, lỗ mũi cô hơi ê ẩm, sau này cô sẽ không tự do phóng khoáng như vậy nữa.

“Không muốn trở về?” Người đàn ông hỏi bằng chất giọng trầm thấp nhàn nhạt.

Hạ Nhược Vũ nhìn sang một bên, không muốn để cho anh ta thấy mình rơi nước mắt,

“Ngày mai tôi trở về nữa, chuyện hôm nay tôi còn chưa tính sổ với anh đâu.”

“Cô muốn tính sổ thế nào.” Mạc Du Hải không thèm để ý hỏi.

“Anh không được im hơi lặng tiếng mà chạy đến nhà tôi nữa, nếu có lần sau đừng trách tôi không khách khí, lần này nể tình anh mới phạm lỗi lần đầu nên tôi sẽ không so đo với anh”

Hạ Nhược Vũ không quên bồi thêm một câu: “Nhưng tôi phải đi về ở mấy ngày giải sầu một chút.”

“Tôi còn cho là cô muốn tôi bồi thường bằng xá© ŧᏂịŧ chứ.” Anh còn có chút tiếc hận nói.

“Cút đi.” Cô chỉ trả về một chữ duy nhất.

Trong mắt Mạc Du Hải lóe qua một nụ cười, tâm trạng tựa hồ không tệ lắm: “Lần trước không phải là do cô cầu xin tha thứ.”

Hạ Nhược Vũ hít mạnh vài hơi, bình phục †âm trạng một chút, nếu không phải anh ta đang lái xe mà cô thì sợ xảy ra tai nạn xe cộ, cô sẽ trực tiếp bóp chết anh ta ở trong xe.

Anh ta chết không tính là gì, cô còn phải chôn theo, vậy thì cái mất nhiều hơn cái được rồi.

“Mạc Du Hải, anh không nói lời nào sẽ không ai tưởng anh bị câm.”

Anh biết người phụ nữ bên cạnh đã sắp xù lông lên nên cũng không tiếp tục kí©h thí©ɧ cô.

Dọc theo đường đi hai người không hề nói chuyện, xe chạy suốt nửa giờ rồi dừng lại trước một tiệm thuốc.

Hạ Nhược Vũ thấy anh ta tháo đai an toàn tựa hồ chuẩn bị xuống xe, lắm mồm hỏi một câu: “Anh bị bệnh sao?”

“Cô đang quan tâm đến tôi đấy à” Ánh mắt u ám của Mạc Du Hải nhìn chằm chằm vào cô.

Cổ họng cô nghẹn một cái, làm bộ khinh thường nói: “Làm sao có thể có chuyện đó được, tôi là sợ anh có bệnh rồi lây cho tôi thôi.”

“Yên tâm, tôi không bị bệnh.” Mạc Du Hải xuống xe, đột nhiên khom người chui đầu vào vào, nhìn cực kỳ tà khí cong cong khóe miệng: “Chờ đó, tôi đi mua áo mưa.”

“Mạc Du Hải, tôi gϊếŧ anh!” Hạ Nhược Vũ theo bản năng đưa tay ra bắt lấy anh chàng, đáng tiếc anh giống như đã sớm có phòng bị, nhẹ nhàng chợt lóe tránh khỏi móng vuốt của cô.

Anh còn bổ sung thêm một tiếng cười yếu ớt chứng minh trêu cợt thành công.

Hạ Nhược Vũ cảm giác thân thể cũng sắp tự bốc cháy rồi, lửa giận hừng hực cháy trong lòng, tên đàn ông đáng chết này, tồi tệ, khốn kiếp, hạ lưu!

Nhiệt độ trên mặt cũng đang không ngừng lên cao, ngay cả cổ và lỗ tai đều đỏ.

Chờ Mạc Du Hải mua đồ xong bước lên xe, cô cũng không thèm nhìn anh lấy một cái, xoay người giận dỗi.

Đột nhiên một cái bình được vứt vào †rong ngực cô, Hạ Nhược Vũ đưa tay ra tiếp theo bản năng, khó hiểu hỏi: “Cái quỷ gì đây?”

“Thuốc tránh thai.” Mạc Du Hải bình tĩnh nói.

Cơ thể Hạ Nhược Vũ hơi cứng đờ, hai tay cô đang nắm thân bình không ngừng run rẩy, bỗng dưng siết chặt lấy bình, dùng sức ném vào người người đàn ông, biểu cảm trên mặt cô là sự lạnh lùng trước giờ chưa từng có: “Không cần anh bận tâm, tôi đã sớm thuốc rồi.

“Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không mang thai con của anh.” Cuộc hôn nhân không có tình yêu, lấy đâu ra kết tinh tình yêu.

Con của Hạ Nhược Vũ cô tuyệt đối sẽ không ra đời trong hoàn cảnh như vậy.

Mạc Du Hải bị đập trúng cũng không tức giận, biểu cảm trên mặt anh ta thâm trầm khiến cho người ta không nhìn thấu: “Cô biết thế là tốt.”

“Mạc Du Hải, anh chính là tên khốn kiếp.”

Tay Hạ Nhược Vũ đặt ở hai bên gắt gao siết lại, cũng bởi vì hôm nay cô chạm mặt với Lục Khánh Huyền, tối nay anh ta mới làm cho cô khó chịu như vậy.

Nếu Lục Khánh Huyền là nốt ruồi son trong lòng anh ta, ai cũng không chạm vào được, tại sao anh ta lại phải còn kết hôn với cô.

“Anh muốn thế nào thì mới chịu ly hôn, bỏ qua cho tôi.”

“Đừng nháo, đi về trước đã.” Mạc Du Hải cho xe chạy một lần nữa, thật giống như mới vừa rồi anh chỉ là làm một chuyện rất bình thường.

Lòng Hạ Nhược Vũ đau đớn, không để ý xe đã khởi động, cô mở cửa xe ra, thật may Mạc Du Hải phản ứng nhanh, kịp thời dừng xe, nếu không cô nhất định sẽ bị thương.

Cô giống như là không có chút cảm giác nào, giơ tay lên bắt một chiếc xe ngồi lên, rất nhanh liền biến mất trong bóng đêm.

Mạc Du Hải ngồi ở bên trong xe không nhúc nhích, cùi chỏ tựa lên trên cửa sổ xe, móc từ trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa lên, chậm rãi hít một hơi, khói mù màu xanh phun ra từ chóp mũi, rất nhanh đã tiêu tán ở trong không khí.

Điện thoại cũng tại lúc này vang lên, anh giống như là sớm có dự liệu, lấy điện thoại di động ra nhấn nút nhận: “Tra được thế nào rồi?”

“Có manh mối, tất cả chứng cứ đều chỉ về Hạ Minh Viễn.”

“Biết rồi, tiếp tục tra.”

“Dạ, cậu chủ.”

Sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi, Mạc Du Hải cất điện thoại di động, bấm tắt tàn thuốc, lại đốt thêm một điếu nữa, chẳng qua là lắng lặng để cho nó cháy, cũng không hút, ánh mắt sâu xa.

Một lát sau, anh vứt tàn thuốc đã cháy hết xuống đất, đạp cần ga, chiếc xe lao đi thật vội vã.

Hạ Nhược Vũ lên xe, cũng không biết mình nên đi nơi nào, cô lấy điện thoại ra xem, †ìm một vòng cũng không tìm thấy nơi nào có thể đi, suy nghĩ một chút cô cảm thấy

mình có chút thật đáng buồn. “Cô gái, cô muốn đi nơi nào?” Tài xế vẫn còn đang hỏi.

“A lô, a lô ? Hạ Nhược Vũ? Có phải cậu đó không?”

Hạ Nhược Vũ cúi đầu nhìn một cái, mới phát hiện mình vô tình đã bấm một số điện thoại, nhìn chú thích phía trên, ánh mắt hơi chua: “Trân Hạ Thu Phương, cậu ở đâu đấy.”

Trần Hạ Thu Phương nhận được điện thoại của Hạ Nhược Vũ cũng rất kinh ngạc, những vẫn báo địa chỉ của mình qua.

Hạ Nhược Vũ nói tài xế đưa cô đến địa điểm đó.