Chương 37: chiến tranh lạnh

Gương mặt Hạ Nhược Vũ nóng ran, nhịp †im loạn xạ, cô như thiếu nữ mới biết rung động lần đầu.

Thật không thể ngờ được, anh ta đúng là đẹp trai quá mức mà.

May mà cô biết rõ, người đàn ông này đã có người trong lòng, không thì cô đã hiểu lầm rồi.

Mạc Du Hải đặt cô xuống ghế, còn mình thì ngồi xuống phía đối diện, mặt không cảm xúc nói: “Ăn cơm đi.”

Cô nhìn bữa ăn đơn giản trên bàn, ba món một canh, món nào trông cũng thật thơm ngon, mùi hương lại rất hấp dẫn, khiến cô không tự chủ được mà cầm đũa lên nếm thử: “Ngon quá!”

Không ngờ rằng Mạc Du Hải lại nấu ăn ngon như thế, tuy đều là những món ăn gia đình quen thuộc nhưng lại ngon đến bất ngờ, ông trời đúng là đã quá thiên vị cho anh ta rồi.

“Ăn chầm chậm thôi, không có ai dành với cô đâu.” Mạc Du Hải cười thoải mái nói.

Hạ Nhược Vũ khẽ ho một tiếng: “Trông tôi có vội vã lắm đâu.” Dù sao thì cô vẫn là một người rất có gia giáo mà.

“Vậy sao.” người đàn ông nhẹ nhàng nâng tầm mắt, liếc nhìn khóe miệng cô: “Mặt cô cũng đói không thua gì bụng nhỉ?”

Hạ Nhược Vũ không hiểu lắm, bèn đưa †ay lên mặt, ngay lập tức, cô ngượng ngùng không thôi, cuống quýt gỡ hạt cơm trên mặt xuống, nhanh chóng bỏ vào miệng nhai như chưa hề có chuyện gì.

Sợ nhất là khi xung quanh bỗng trở nên an tĩnh.

Cô cũng không định ăn hạt cơm đó, chỉ là không hiểu tại sao lúc đó lại hành động như thế.

Hạ Nhược Vũ cảm thấy ngày hôm nay thể diện của mình lại bị người khác chà đạp nữa rồi, đầu càng cúi càng thấp, không có can đảm nâng đầu ngước nhìn Mạc Du Hải.

Lúc lâu sau, một tiếng cười nhẹ nhàng không to không nhỏ từ phía đối diện truyền

Sống trong cuộc đời này, cần phải trở nên kiên cường, dũng cảm! Cô tự nhủ mình không phải để ý anh ta, chỉ cần bình tĩnh ăn cơm tiếp thôi.

May thay Mạc Du Hải đứng ở phía sau cũng không nói thêm gì nữa, không thì Hạ Nhược Vũ chỉ còn biết vung đũa bỏ đi mà thôi.

Ăn cơm xong, cô tung tăng chạy đến phòng khách, cách để chữa cháy cho những tình huống ngại ngùng như thế này là phải phân tán sự chú ý của bản thân, rồi thuận tay cầm lấy điều khiển mở ti vi.

Tùy tiện chọn đại một kênh, mở âm lượng thật lớn, nhưng hai tai chỉ tập trung lắng nghe từng tiếng động một phát ra từ nhà bếp.

May mắn thay, chỉ có tiếng rửa chén dĩa, không có tiếng người đàn ông kia lén lút cười mỉa mai cô.

Trên tỉ vi đang chiếu một bộ phim dài tập ướŧ áŧ, Hạ Nhược Vũ nhàm chán nằm dài trên sô pha.

Một lúc sau, Mạc Du Hải từ nhà bếp bước ra, đi đến bên cạnh cô. “Tháo băng ra đi, tôi thay thuốc giúp cô.”

“Ừ” Hạ Nhược Vũ ngoan ngoãn ngồi xuống hệt như một đứa trẻ rất biết vâng lời, tháo lớp băng dày cộm trên chân xuống, chờ đợi Mạc Du Hải.

Hai người ở chung với nhau chưa được bao lâu, thế mà Mạc Du Hải đã hiểu rõ mồn một tính tình của cô, biết cô đang ngượng ngùng nên cũng không buông lời chọc ghẹo.

Mạc Du Hải lấy thuốc đỏ và bông băng ra, bắt đầu chậm rãi thay thuốc cho cô.

Buổi chiều vết thương đã được sát trùng sơ nên bây giờ cô cũng không thấy đau đớn mấy, lúc Mạc Du Hải bôi thuốc lên cho cô, thậm chí cô còn thấy có chút ngứa…

“Ngồi yên đi.” Giọng nói Mạc Du Hải đột nhiên trầm hẳn xuống.

Hạ Nhược Vũ tưởng rằng anh ta không thật lòng muốn giúp, nên giận dỗi bĩu môi: “Không dám phiền đến anh nữa, tự tôi làm cũng được.”

“Tôi không có ý đó.” Anh ta chỉ muốn cố gắng hết sức để ngăn mình không nhìn chằm chằm vào bàn chân nhỏ nhắn của cô mà thôi.

Bàn chân trắng nõn, non mềm, lại có vẻ rất linh hoạt…

Cô cũng không là người ương bướng, cứng đầu, cô hiểu được lòng tốt của anh ta, buồn chán hỏi han: “À đúng rồi, bạn gái anh nhìn thấy anh ôm tôi thì có sao không?”

“A, đau quá, anh muốn gϊếŧ tôi hay sao hả Du Hải.” Người đàn ông đột nhiên dùng thêm sức, làm cô đau đến nỗi muốn rơi cả nước mắt.

Mạc Du Hải sắc mặt không đổi, vội vàng nói: “Xin lỗi, tôi lỡ tay.”

“Bỏ đi, lần sau cẩn thận chút, không thì tôi tự mình làm cũng được.” Cô bất giác đáp lời.

“Anh còn chưa trả lời tôi, anh với bạn gái vẫn ổn chứ?”

Người đàn ấy cuối cùng cũng buông bông băng trong tay xuống, giương ánh mắt sâu xa nhìn cô không rời, vừa lạnh nhạt vừa xa cách nói: “Nhược Vũ, đừng có quên mất vị trí của mình, đây không phải là chuyện của cô.”

Hạ Nhược Vũ nghe thấy thế, không kìm được tức giận, mạnh mẽ rút chân về, tự mình băng bó qua loa rồi khập khiễng bước đi lên lầu.

Lần này, Mạc Du Hải đứng im không nhúc nhích, cũng không tiến lại giúp đỡ cô, anh ta không quên mục đích của cuộc hôn nhân này, càng không thể để bản thân yếu lòng.

Hạ Nhược Vũ bước từng bước nặng nề lên lầu, càng nghĩ càng tức giận, cô chỉ là quan tâm hỏi han một chút thôi, không biết cảm ơn đã đành, lại còn trách móc cô như thế.

Xem cô như kẻ chỉ biết ăn no, lo chuyện hao đồng vậy, chỉ toàn thích nghe ngóng chuyện riêng tư của người khác hay sao, sau này cô không thèm quan tâm nữa, cầu cho anh ta bị người ta đá không thương tiếc đi.

Hạ Nhược Vũ âm thầm nguyền rủa Mạc Du Hải.

Buổi tối khi đi ngủ, Mạc Du Hải vừa đặt lưng xuống giường, Hạ Nhược Vũ lập tức tránh né như thể anh ta là một loại virus không bằng, cô khẽ nép mình sang một góc thật xa, quay lưng về phía anh ta, cũng không quên làm thêm một vạch ngăn cách ở giữa giường.

Hắn cũng không quan tâm, chỉ coi như con nít giận dỗi, qua một lúc thì sẽ không sao nữa.

Đợi đến ngày hôm sau, Mạc Du Hải đã hiểu ra, người phụ nữ này đúng là không phải dạng vừa, từ đầu đến cuối chẳng thèm mở miệng nói với anh câu nào.

Từ bên ngoài trở về nhà vẫn giữ một gương mặt âm u, khi hỏi đến thì không nói không rằng.

Giận dỗi liên tục suốt mấy ngày liền, Mạc Du Hải dần dần mất kiên nhẫn, cũng bắt đầu trở nên lạnh lùng với cô.

Cứ như hai người xa lạ ở cùng một mái nhà, không ai để ý đến ai.

Không khí căng thẳng tột cùng bao trùm lên ngôi biệt thự xa hoa, đến nỗi dì Hoa là người giúp việc mới được thuê về còn cảm thấy được, chỉ biết cố gắng im lặng làm tốt việc của mình.

Đến bữa cơm tối, không khí trên bàn ăn im ăng, lạnh lẽo như thể là đưa tang.

Hạ Nhược Vũ bất đột nhiên lên tiếng: “Dì Hồng, lát nữa dì chuẩn bị nước tắm giúp con đi”

Dì Hồng khẽ gật đầu: “Dạ vâng, cô chủ.”

“Còn nữa, sau này dì Hồng cứ gọi con là Nhược Vũ được rồi, con không phải là cô chủ gì đó đâu.” Cô hắng giọng.

Người đàn ông đang dùng cơm chợt khựng lại, rồi tiếp tục ăn như không có gì xảy ra.

Dì Hồng có chút sợ hãi, trộm liếc nhìn người đàn ông nho nhã đang dùng cơm, thấy anh ta không có một chút phản ứng nào, trong lòng nhẹ nhõm hơn không ít, hít thở thật sâu: “Dạ vâng, cô Nhược Vũ.”

Nếu không phải vì lương ở đây cao chót vót, thì có nói thế nào bà ta cũng không dám nhận một công việc áp lực nặng nề như thế này.

“Không ăn nữa, không thấy đói.” Hạ Nhược Vũ buông đũa xuống, chuẩn bị lên lầu.

Từ đầu đến cuối Mạc Du Hải chưa nói lời nào, anh ta nhẹ nhàng đặt đũa xuống, rút khăn giấy lau lau khóe miệng, giọng điệu điềm nhiên nói: “Cô quậy đủ chưa hả?”

“Chưa đủ đâu.” Hạ Nhược Vũ cắn răngnghiến lợi mà thốt lên, tiếp tục rời đi.

“Nếu cô cảm thấy còn chưa đủ thì tôi cũng sẽ sai người đến Nhật Hạ quậy cho đến khi đủ mới thôi.”

“Du Hải, anh dám sao!” Hạ Nhược Vũ hét to, đôi con người giận dữ xoáy thẳng về phía Mạc Du Hải.

Mạc Du Hải trừng mắt nhìn cô, không nhanh cũng không chậm cất lời: “Cô có thể thử xem”

Cô biết người đàn ông trước mặt nói được làm được, hai tay siết chặt: “Du Hải, anh đừng có ép người quá đáng.”

“Không phải là cô muốn quậy sao, vậy thì cứ tiếp tục quậy đi.” Anh ta không ngại chơi đùa với cô.

“Rõ ràng là anh sai trước, dựa vào đâu mà trách móc tôi, nếu như anh dám động vào Nhật Hạ thì tôi và anh cũng không cần phải diễn màn kịch này nữa, ngày mai cùng đến Ủy ban giải quyết đi.”

Hạ Nhược Vũ sắp bị bức đến điên rồi, đồ khốn Mạc Du Hải, cô quyết không khuất phục đâu.

Mạc Du Hải mắt thấy cô chạy thẳng ra ngoài, gương mặt vốn lạnh tựa băng của anh trở nên lo lắng, lập tức đứng dậy, đuổi theo Hạ Nhược Vũ.

Đáng chết thật, cô ấy không biết chân mình vẫn chưa khỏi hẳn hay sao?