Chương 4: Vô sỉ!!!!!
Thời tiết hôm nay nóng nực hơn mọi khi, làm tâm tình của cô thật khó chịu. Cô vơ lấy cuốn sách trên bàn ra sức quạt, quạt được một lúc thì cảm thấy mỏi tay, cô thẩy quyển sách qua cho Nhật Ánh, ý bảo nó tiếp tục, nó bĩu bĩu môi, nhưng nhìn bộ dáng đáng thương của cô rồi cũng ra sức tiếp tục quạt cho cô, làn gió dìu dịu thổi qua khiến tâm tình cô thoải mái hơn một chút, cơn buồn ngủ cũng mau chóng kéo đến, cô nằm trườn ra bàn đánh một cái ngáp rõ to, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Trong phòng tự học anh đang ngồi đọc sách, thì Hoàng Nghiêm kéo ghế ngồi kế bên:
-Con bé bữa trước hôm nay không đến tìm cậu sao, hai ngày không gặp thật là nhớ nha~
Anh vẫn chăm chú nhìn quyển sách trên tay không thèm nhìn cái tên kia nói:
-Nếu nhớ phiền cậu đi về phía trước rẽ phải, rồi tiếp tục rẽ trái.
Hoàng Nghiên suy nghĩ một hồi nói:
-Đó chẳng phải là hướng kí túc xá nữ sao.
-Đúng rồi! chỉ có nơi đó mới thích hợp cho cậu.
Hoàng Nghiêm nghe vậy liền tức giận lao về phía anh, anh vội đưa tay ngăn cản lại:
-Nếu thích tớ cậu cũng không nên bày tỏ ở đây.
Mấy người trong phòng nãy giờ đang vểnh tai nghe ngóng, nghe vậy liền nhìn họ đầy nghi hoặc.Hoàng Nghiêm hít một hơi thật sâu ngồi xuống, bình tĩnh lại tâm tình, rồi hướng mấy cô gái trong phòng nháy mắt chứng minh.
"Ah"
Tiếng mấy cô gái thất thanh hét lên. Cô gái A lắc tay cô gái B:
- Cậu thấy chưa anh ấy nháy mắt với tớ kìa!
-Nào phải là với tớ!
-Tớ...
-Ồn ào quá!
Anh khẽ gắt lên, mấy cô gái liền im bặt, Hoàng Nghiêm hướng mấy cô gái đầy vẻ hối lỗi. khẽ nhích lại anh nói:
-Cậu không nên đối xử với phụ nữ như vậy.
Anh bỏ cuốn sách trên tay xuống, đánh giá cậu từ trên xuống dưới nói:
-Nếu tớ không biết cậu có nhiều bạn gái, tớ đã tưởng rằng người nãy giờ cùng tớ nói chuyện là phụ nữ.
-Cậu.....
Chưa kịp để cậu nói hết câu anh đã đứng dậy đi ra ngoài, vừa đặt chân ra khỏi phòng anh đã phải nhíu mày, thời tiết nóng thật, cái cảm giác này thật khó chịu, chân của anh cũng tăng nhanh cước bộ đi về kí túc xá.
Ở trong lớp học người nào đó đang ngủ ngon thì bị âm thanh ồn ào bên ngoài đánh thức. Cô tỉnh dậy lấy tay lau lau nước miếng bên khóe miệng, khẽ vặn mình mấy cái, rồi quay qua hỏi Nhật Ánh:
-Ra chơi rồi sao?
Nó đang chơi game nghe hỏi thì cũng chỉ gật đầu qua loa. Cô thấy vậy cũng không làm phiền nó, đưa tay lấy lại quyển sách, bỏ vào trong cặp đi ăn cơm, gần tới căn- ten thì đột nhiên một cái bóng nhảy ra chắn trước mặt cô nói:
-Dây áo ngực cô bị sứt rồi kìa!
Cô nhìn cái tên đó như nhìn một tên biếи ŧɦái nói:
-Nếu cậu đã rãnh rỗi đi nhìn áσ ɭóŧ của con gái thì phiền cậu theo tôi vào nhà vệ sinh giúp tôi gài lại.
Hoàng Long mặt đỏ bừng chỉ vào cô lớn tiếng mắng:
-Vô sỉ!!!!!
Cô ngoáy ngoáy lỗ tai, thầm khinh thường tên nhóc không biết tốt xấu này nếu muốn mắng người thì cũng phải nên học thêm vài năm nữa mới đến tìm cô chứ, nhưng hôm nay hắn đã không sợ chết như vậy cô đành tiếp :
-Đi nhìn áσ ɭóŧ của con gái thì không vô sĩ chắc.
Hắn không nói được lời nào, buông thõng vai xuống ngồi bệt dưới đất miệng thì lẩm bẩm:
-Rõ ràng tôi đã đứng trước gương luyện tập mấy tiếng đồng hồ rồi mà, không thể nào như vậy, không thể nào như vậy
Cô thấy hắn như vậy cũng ngồi xuống vỗ vỗ vai hắn mấy cái an ủi:
-Đợt sau chị đây tập cùng cưng, cưng muốn chị nói gì chị thì chị nói cái đó. Ngoan! Đứng cùng chị ăn cơm.
Hắn nghe vậy ngẩn ngơ gật đầu đi theo cô, cô thấy cá đã cắn câu nói:
-Hôm nay cưng mời khách nhé!