Cô thư kí sau một hồi ngạc nhiên nhưng cũng gật đầu rồi cúi người đi ra ngoài. Nó khoanh tay đứng dậy tiến đến cửa kính phía sau. Nheo mắt nhìn cảnh vật bên dưới tòa nhà, nó khẽ thở dài. Cuộc đời sao lại lắm bấp bênh đến thế?
Bất chợt cửa phòng nó bị mở tung. Nó quay người lại, đập vào mắt là David, đằng sau là hắn. Cả hai đều đang thở hồng hộc. Nó ngạc nhiên, sao hai người này lại ở đây với cái bộ dạng này? Còn thư kí của nó đâu? Sao lại để cho họ thản nhiên vào đây? Đầu óc nó đang xoay tròn quanh những câu hỏi thì hắn lên tiếng.
- Hắn là kẻ đã bắt cóc Lin đúng không? Bây giờ tùy cô xử! – hắn nói mà trong giọng nói vẫn pha chút lạnh lùng khiến nó hơi giật mình.
Nó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhìn sang phía David mặt đang tái mét. Nó không nói gì khiến không gian bỗng chốc trở nên yên lặng. Và tất nhiên cái không khí này càng làm David trở nên lo lắng hơn. Bất chợt khóe môi nó xuất hiện một cái nhếch mép, nó từ từ ngồi xuống ghế, đan hai tay vào nhau rồi nhìn thẳng vào mắt David.
- Tôi muốn anh làm vệ sĩ cho tôi.
Cả hắn và David đều ngạc nhiên, mở to mắt nhìn nó. Gì chứ? Hắn mất công tóm David về đây, chỉ để nó lấy David làm vệ sĩ sao? Rốt cuộc là đầu óc nó có vấn đề không?
- Cô nói gì? – David nhíu mày hỏi lại nó, thực ra trong lòng anh đang vui vì nó không làm gì anh.
- Tôi muốn anh làm vệ sĩ cho tôi – nó kiên nhẫn nhắc lại từng từ, khuôn mặt vẫn không thay đổi.
Và bây giờ thì hắn đã chắc chắn là đầu óc nó hiện tại đang có vấn đề.
Nó đột nhiên quay ngoắt sang nhìn hắn với vẻ mặt hiền từ khiến hắn sởn da gà. Hắn không ngờ nó có thể thay đổi thái độ nhanh đến vậy.
- Cảm ơn anh đã bắt hắn đến đây cho tôi – nó mỉm cười nói với hắn.
Hắn căn bản là quá ngạc nhiên với những thứ trước mắt vừa diễn ra nên khi nghe nó nói cảm ơn chỉ lẳng lặng gật đầu rồi không nói gì thêm nữa.
- Nếu không còn việc gì nữa thì hai người có thể về. Còn David, sáng mai anh bắt đầu làm cho tôi – nó vẫn giữ nguyên tư thế đấy, chỉ khác là nụ cười lúc này không còn đểu cáng như ban nãy nữa mà thay vào đó là một nụ cười dịu nhẹ, nụ cười của nắng.
Cả hắn và David đều ngẩn người ra một lúc lâu nhìn nó. Hắn nhìn nó lúc này không còn là Alissa yếu đuối hằng ngày nữa mà là một Alissa vô cùng mạnh mẽ. Hắn ngay lập tức trở về hiện tại.
- Vậy tôi về đây – hắn vẫn tỏ ra lạnh lùng với nó nhưng thực chất trong lòng hắn đang rất muốn tiến đến ôm lấy nó.
Mắt hắn hiện rõ sự đau thương. Hắn thẫn thờ bước ra khỏi phòng nó. Thấy nó ra ngoài, David cũng đi theo sau.
Sau khi hai người đi ra khỏi phòng, nó khẽ thở dài rồi đứng lên đi pha cà phê. Vậy là vụ của David nó không phải lo nữa. Bây giờ chỉ còn việc của bố nó nữa thôi. Nó vừa nhấp một ngụm cà phê mắt nó vừa nhìn xa xăm.
++++
Những tia nắng len lỏi qua từng lá cây rồi chiếu xuống khuôn mặt nó. Nó đang nằm trê giường, khẽ cựa mình sang bên này rồi lại sang bên khác. Mí mắt vẫn nhắm nghiền, từng giọt mồ hôi nhẹ lăn dài trên trán nó. Nó đang chìm vào cơn mê man mà không sao thoát ra nổi.
- Bố….. – nó liên tiếp gọi bố nó – bố….. bố…..
Nó choàng tỉnh dậy sau một giấc mơ dài. Nhận ra trên người ướt đẫm mồ hôi, nó thở dài, nhắm mắt cố mường tượng ra những gì vừa xảy ra trong giấc mơ. Nó thở gấp, mặt đỏ như gấc.
Không thể được, bố nó không thể mất. Tại sao đến giây phút cuối nó không thể có được trọn vẹn cả bố lẫn mẹ chứ? Co người ngồi sát vào góc tường, nó gục mặt xuống tay khóc nấc lên.
Cùng lúc đó tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài. Nó lau nước mắt rồi đi ra mở cửa.
Hắn đứng dựa vào tường, hai tay đút túi quần, miệng còn ngậm điếu thuốc lá đang hút dở nhìn nó. Nó ngạc nhiên khi trông thấy bộ dạng này của hắn.
- Anh đi đâu mà bây giờ mới về vậy?
Từ tối qua đến hôm nay hắn không về. Bây giờ lại đứng trước mặt nó thế này làm nó hơi sững người. Mà…. hắn hút thuốc từ khi nào? Nó khẽ nhăn mặt vì khói thuốc lá.
- Có chuyện gì vậy? – nó lạnh lùng lên tiếng, thực sự lúc này nó không có tâm trạng đâu để nghe mấy lời trêu đùa của hắn.
- Không có gì. Chỉ là muốn cô mua hộ tôi một vài thứ thôi – nếu nó không nghĩ quá thì lúc này mặt hắn hiện rõ hai chữ “sở khanh”.
- Anh muốn mua cái gì? – nó nhíu mày, khuôn mặt có phần căng thẳng hơn.
Hắn dúi điếu thuốc xuống chân rồi ghé xuống tai nó. Nó nhìn từng hành động của hắn, thấy hắn có vẻ khác với thường ngày. Nó vẫn đang chờ câu trả lời từ hắn.
- Tôi muốn mua…… bαo ©αo sυ.
Ba từ phía cuối hắn nói làm nó chết đứng. Hắn…… định làm gì? Không lẽ…. một lần ngày hôm đó vẫn chưa đủ với hắn sao? Nó mở to mắt nhìn hắn đang nở một nụ cười nửa miệng. Nó không nói được câu nào nữa. Cùng lúc đó, một giọng nói từ dưới nhà vọng lên.
- Anh à! Anh đang làm gì vậy? Sao lâu thế?
Một cô gái bước lên đứng trước mặt nó, không những thế còn tự nhiên khoác tay hắn.
- Sao em không ở dưới nhà đợi anh? Lên đây làm gì? – hắn hôn lên môi cô gái rồi nhẹ nhàng vuốt ve má cô.
Cổ họng nó lúc này có cái gì đó nghẹn ứ, không thốt nổi nên lời. Dường như hắn xem nó là người vô hình nên cứ vô tư ôm hôn cô gái kia. Tay nó siết chặt, mồ hôi túa ra trong lòng bàn tay. Nhìn từng cử chỉ thân mật của hai người này nó muốn khóc, nhưng tại sao nó không khóc được?
- Cô còn chần chừ gì nữa? Còn chưa đi? – hắn quay sang nó nói với vẻ mặt lạnh băng.
Nó cười khan rồi bước chầm chậm xuống cầu thang. Nó đau lắm. Phải rồi, nó có là gì của hắn đâu? Rốt cuộc, nó cũng chỉ là một món đồ chơi của hắn.
Tiếng đóng cửa dưới nhà làm thức tỉnh hắn. Hắn vừa làm gì thế này? Hắn đã từng thề sẽ không bao giờ làm nó tổn thương nữa. Vậy mà vừa rồi hắn đã làm gì?
Xin lỗi em! Alissa, anh là một thằng tồi. Có lẽ….. Ray là người xứng đáng với em!
***
Nó bước đến quầy tính tiền với đầy những ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Thực sự thì nó cũng đang rất khổ sở với cái kiểu cười khúc khích của cô thu ngân. Nó cũng chẳng buồn giải thích nữa.
Đang đứng đợi đèn xanh bên đường, bỗng một chiếc ô tô màu đen bóng loáng đỗ lại trước mặt nó. Nhanh chóng nó nhìn thấy 4 người đàn ông mặc đồ đen bước xuống từ chiếc xe tiến đến chỗ nó. Trong khi nó còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị cả bốn người áo đen kia lôi lên xe.
Bất ngờ bị lôi vào xe, vì chưa hiểu mô tê gì nên nó vẫn còn hơi ngơ ngác nhìn xung quanh xe. Bất chợt nó thấy một người đàn ông ngồi ngay cạnh nó. Nheo mắt nhìn kĩ người đàn ông ấy, nó phát hiện ra không ai khác chính là ông Micheal – bố của hắn. Nó hơi ngạc nhiên khi gặp lại bố hắn ở đây. Nó cúi đầu chào và nhận được cái mỉm cười nồng nhiệt của ông Micheal.
- Ta có chuyện cần nói với cháu – ông Micheal chủ động lên tiếng trước.
Nó nhìn xuống đồng hồ, không biết nó đi lâu vậy ở nhà hắn có điên lên không nhỉ? Nhưng cũng chả sao, nó đi với bố hắn cơ mà! Nó quay sang ông Micheal, nhẹ gật đầu.
Nhanh chóng 4 người áo đen đang ngồi trong xe đều lần lượt mở cửa ra ngoài.
- Ta muốn nói đến chuyện hôn nhân giữa cháu và con trai ta – ông Micheal từ tốn nói.
- Ý bác là…..? – thực sự thì nó vẫn chưa hiểu vấn đề mà ông Michael muốn đề cập nên hỏi lại.
- Chắc cháu vẫn chưa biết hoàn cảnh của Steven khi còn bé phải không? – giọng ông Micheal có phần nhỏ và trầm hơn.
Đúng là nó chưa hề biết gì về hắn cả. Mặc dù quen hắn 5, 6 năm rồi mà nó chưa biết một chút gì về quá khứ hay tiểu sử của hắn. Nó khẽ gật đầu.
- Ta cũng không muốn gây ấn tượng xấu với cháu đâu – ông Micheal cười nhẹ rồi nói tiếp – nhưng vấn đề này liên quan trực tiếp đến hạnh phúc của con trai ta và cháu sau này. Nếu ta có nói gì xúc phạm đến cháu thì mong cháu bỏ qua.
Nghe ông Steven nói, sự tò mò trong nó càng cao hơn. Có chuyện gì mà ông Micheal phải lấp lửng thế? Có chuyện gì mà liên quan tới cả hạnh phúc của cả nó và hắn sao này?
Ông Micheal thực ra đã điều tra được lí lịch của nó. Bất giác ông nhớ lại những thứ trong quá khứ, cảm giác tội lỗi của ông lại dâng trào.
…
Người phụ nữ đứng trước cổng căn biệt thự, khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Bà khẽ vuốt nhẹ má đứa bé đang bế trên tay. Khuôn mặt bà lại trở nên cương quyết hơn. Bà bước thẳng đến cánh cổng của căn biệt thự rồi nhấn chuông.
Chỉ một lúc sau, cánh cổng sắt được mở ra. Người phụ nữ nhẹ nhàng tiến vào.
Bà đưa mắt nhìn xung quanh, bà đến đây đúng là một quyết định đúng đắn. Lúc này thay bằng khuôn mặt đàm đìa nước mắt như ban đầu lại là một khuôn mặt sắc sảo và nụ cười nhếch mép càng khiến khuôn mặt bà xảo quyệt hơn.
Cuối cùng bà cũng vào trong khu biệt thự. Cảm giác lo lắng ban nãy không còn nữa, bây giờ trong bà đang tràn đầy tham vọng.
- Bà Selina đang đợi bà trong phòng – một cô hầu gái từ đâu bước ra đứng trước mặt người phụ nữ.
Nói rồi, cô hầu gái dẫn đường cho người phụ nữ.
Đứng trước cửa phòng bà Selina, người phụ nữ hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước vào.
Bóng tối bao chùm lên căn phòng, chỉ có ánh sáng le lắt phát ra từ cánh cửa sổ. Trong không gian tĩnh mịch vang lên tiếng của một người phụ nữ.
- Cô là Elena? – giọng nói trầm ấm, dịu dàng nhưng không làm mất đi vẻ cương nghị.
- Đúng! Tôi là Elena – phía bên này phải một hồi lâu sau mới có tiếng trả lời.
Bà Elena có thể cảm nhận rõ người phụ nữ tên Selina kia đang khẽ thở dài. Bà Selina quay người lại, nở một nụ cười thuần khiết.
- Bà biết lí do hôm nay tôi mời bà đến đây rồi chứ?
- Tôi biết! Và tôi cũng mong bà không oán hận gì tôi – bà Elena lập tức trả lời mà không chút ngần ngại. Có vẻ như bà đã suy nghĩ rất kĩ thì mới có thể nói thế.