Chương 48

“Mẹ, sao mẹ lại tỉnh rồi?”

“Ta đã tỉnh từ lâu rồi, nếu không thì làm sao biết được đứa con trai tốt của ta, thế mà lại hạ cổ với ta?”

Bà Lê nói những lời này, không còn chút nào là hồ đồ. Lê Cương hoang mang: “Bà nội, bà không sao chứ?”

“Sao nào, hai người các anh mong ta có chuyện gì à? Muốn nắm hết tài sản nhà họ Lê vào tay mình sao?”

Lê Kim Quốc vội vàng giải thích: “Mẹ, chúng con không hề nghĩ vậy, con và Tiểu Cương đến đây chỉ là để thăm hỏi sức khỏe mẹ.”

Bà Lê cũng không vòng vo với họ nữa, trực tiếp nói: “Kim Quốc à, đừng giả vờ nữa, những việc các anh làm ta đều biết cả. Hạ cổ? Thay đổi di chúc? Tốt, tốt lắm!”

Lê Kim Quốc dĩ nhiên không thừa nhận: “Mẹ, chuyện này không phải do chúng con làm, biết mẹ bị hạ cổ, chúng con cũng rất lo lắng.”

Cánh cửa phòng bật mở, Lê Thiệu xuất hiện với chiếc bút ghi âm trong tay, giọng anh vang lên đầy lạnh lùng:

“Bác hai, đoạn ghi âm này đã ghi lại tất cả mọi chuyện.”

Lê Kim Quốc tái mặt, cố gắng chối cãi:

“Cái gì mà ghi âm, tôi không biết gì cả!”

Lê Cương phẫn nộ, lửa giận bùng cháy trong lòng. Giang Tư Vũ, con đàn bà đê tiện này, thế mà dám lén ghi âm!

Lê Thiệu nhìn Lê Kim Quốc, giọng điệu đầy khinh miệt:

“Bác hai cũng đừng giả vờ nữa. Giang Tư Vũ đã khai hết rồi.”

Lê Cương lợi dụng tình huống này và đổ lỗi cho Giang Tư Vũ: “Là do cô ta tự làm việc đó, không liên quan gì đến chúng tôi.”

Lê Kim Quốc cũng gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, chính là cô Giang Tư Vũ đó đã làm chuyện như vậy vì tiền của nhà họ Lê chúng ta. Mà Tiểu Cương đối xử với cô ta rất tốt.”

Lê Thiệu không còn gì để nói về hành vi vô liêm sỉ của họ, bà Lê đứng dậy rồi tát Lê Kim Quốc một cái.

“Đồ bất hiếu! Sao ta có thể dạy ra một tên khốn vô trách nhiệm như vậy!”

Lê Kim Quốc bụm mặt, sau đó cười to: “Ha ha ha, mẹ, giờ mẹ mới nhận ra tôi là con trai mẹ sao? Từ nhỏ, mọi thứ tốt đẹp đều dành cho anh cả và em ba, còn tôi thì sao? Chỉ được nhặt nhạnh những thứ họ bỏ lại, lúc đó sao mẹ không nghĩ đến việc dạy dỗ cho tôi tử tế?”

Bà Lê tức giận, ôm ngực:

“Ta đối xử với ba đứa con đều như nhau, chỉ là do anh không chịu cố gắng.”

“Tôi cũng là con trai mẹ! Tài sản của nhà họ Lê tôi cũng có phần! Tại sao lại cho hết anh cả, còn tôi chỉ được sống nhờ vào sự bố thí của anh ta!”