Chương 28

"Chào em, em tên là Khúc Yêu Yêu à? Tên hay quá!"

"Anh là Diêu Đông Dịch, bạn học cùng lớp với Lê Dao."

"Em thích chơi gì, anh có thể đi chơi cùng em."

...

Diêu Đông Dịch bước đi bên cạnh Khúc Yêu Yêu, cậu ta thao thao bất tuyệt trò chuyện với cô. Khúc Yêu Yêu chỉ cảm thấy anh chàng này thật ồn ào, cô kéo nhẹ tay Thiệu: "Anh Lê, tôi muốn chơi trò này."

Thiệu nhận ra Khúc Yêu Yêu vẫn tin tưởng mình hơn, nét mặt anh dịu đi phần nào, nhưng khi nhìn thấy trò chơi "Ngôi nhà ma ám" mà cô chỉ, anh lập tức từ chối: "Không đi."

Ngày nào cũng nhìn ma thật đến chán chê, mà đến đây còn xem ma giả nữa.

Diêu Đông Dịch vội vàng tiến đến nịnh hót: "Anh đi cùng em nhé, nhà ma Halloween vui lắm."

Khúc Yêu Yêu nghĩ, anh Lê không đi, có người đi cùng cũng tốt, bèn đáp: "Được thôi."

Lê Thiệu bày ra vẻ mặt trưởng bối: "Khúc Yêu Yêu, cô chỉ biết cậu ta là bạn của Lê Dao, cẩn thận bị lừa đi đấy."

Diêu Đông Dịch không vui: "Bọn em đều là bạn học của Lê Dao, đâu phải kẻ xấu."

Mạc Thư Ngôn không muốn họ rời đi, bèn cười nói: "Đúng vậy, tôi có thể đảm bảo, Diêu Đông Dịch là người rất tốt, anh Lê, anh không muốn vào thì tôi ở ngoài chơi với anh nhé, để anh khỏi cô đơn."

Lê Thiệu không muốn đi, nhưng càng không muốn Khúc Yêu Yêu và Diêu Đông Dịch ở riêng với nhau, anh chen vào giữa hai người, khí thế hùng hổ: "Ai nói tôi không đi, đi thôi."

Dòng người xếp hàng trước cửa căn nhà ma ám khá dài, nhưng tốc độ di chuyển khá nhanh, chỉ khoảng nửa tiếng là đến lượt họ. Mỗi lần được phép vào sáu người, bốn người Khúc Yêu Yêu cùng một cặp đôi trẻ khác được xếp vào cùng một nhóm.

Nhân viên hướng dẫn nhắc nhở một cách thân thiện: "Những người bị huyết áp cao hoặc mắc bệnh tim mạch không được vào nhé."

Diêu Đông Dịch cười đáp: "Sức khỏe bọn tôi đều tốt."

Rèm đen được kéo ra, bên trong tối đen như mực. Để thể hiện bản lĩnh đàn ông, Diêu Đông Dịch xung phong đi đầu. Nhưng thực ra lòng cậu ta cũng run lắm, mới đi được vài bước đã bị NPC nhảy ra dọa cho hét lên.

"Á á á á!"

Tiếng hét khiến các cô gái phía sau hoảng hốt, thực ra họ không nhìn thấy người mà chỉ bị tiếng hét của Diêu Đông Dịch dọa sợ. Ngược lại, Khúc Yêu Yêu bình tĩnh hơn ai hết, còn an ủi cậu ta: "Đều là người giả ma thôi, không cần sợ."

Đi được một đoạn thì Khúc Yêu Yêu đã trở thành người đi đầu, cô vừa nhìn vừa chào NPC nhảy ra ngoài: "Wow, vết máu trên người cậu trông thật thật đấy."

Diêu Đông Dịch nghĩ thầm rằng đây cũng là cơ hội để tiếp xúc với Khúc Yêu Yêu. Nhưng Lê Thiệu hiển nhiên không cho cậu ta cơ hội này, khi NPC nhảy ra, anh đẩy Diêu Đông Nhất sang một bên, ôm chặt vị bác sĩ có vẻ ngoài hung dữ.

"Ahhh!" Diêu Đông Dịch càng hét lớn hơn, phun đầy nước bọt vào mặt bác sĩ.

NPC cạn lời, thằng này nhát gan thật...

Chưa kịp để Diêu Đông Dịch định thần, bản thân đã đứng ở vị trí cuối cùng, người sau Khúc Yêu Yêu đã đổi thành Lê Thiệu.

"Anh không cần sợ, bọn họ đều không phải quỷ thật." Khúc Yêu Yêu tưởng người sau vẫn là Diêu Đông Dịch, vẫn nhẹ nhàng an ủi.

Lê Thiệu mỉm cười nói: "So với ma thật, những thứ này đúng là chẳng là gì."

"Anh Lê!" Khúc Yêu Yêu nhận ra giọng nói của anh: "Sao anh lại đi sau tôi thế?"

Lê Thiệu tìm một cái cớ: "Tôi cũng sợ."

"Nhưng lúc nãy anh còn nói mấy thứ này chẳng có gì mà."

"Tôi bảo đấy là cô, còn tôi thì tôi sợ."

"Thì ra là vậy... Vậy anh nắm tay tôi, nhắm mắt lại, không nhìn thấy gì thì sẽ không sợ nữa."

Lòng bàn tay lạnh như băng của Lê Thiệu chạm vào bàn tay mềm mại của Khúc Yêu Yêu, một dòng ấm áp chảy vào tim anh. Đằng sau,Diêu Đông Dịch rú lên như quỷ, hai người phía trước lại bình yên an ổn. Lê Thiệu chỉ cảm thấy ngôi nhà ma này quá nhỏ, chỉ vài phút đã đi hết, thật là mất hứng.

Diêu Đông Dịch sợ hãi đến mức không chịu nổi, tóc tai rối tung, trông vô cùng chật vật.

Mạc Thư Ngôn cũng chẳng khá hơn là bao, trên mặt rõ ràng có dấu vết nước mắt. Cặp đôi trẻ kia thì đang cãi nhau, cô gái nói: "Vừa nãy tại sao anh không bảo vệ em?"

Cậu chàng thấy cô gái rất vô lý: "Anh cũng sợ mà."

Cô gái bực bội bỏ đi, cậu chành thở dài, chạy theo xin lỗi.

Diêu Đông Dịch vẫn còn hoảng hồn, cậu ta nhìn Khúc Yêu Yêu nói: "Em gan dạ thật, không sợ gì cả."

Cô đáp: "Ma thật em còn gặp rồi, mấy thứ giả này có gì đáng sợ."

Chỉ một câu nói đã khiến Diêu Đông Dịch sởn gai ốc.

"Em từng gặp ma?"

Khúc Yêu Yêu gật đầu khẳng định: "Đúng vậy."

Diêu Đông Dịch không biết nói gì, cô em họ này của Lê Dao, có lẽ không bình thường.

Lê Thiệu cũng chẳng có ý định giải thích cho em gái, vốn dĩ đây là sự thật, tốt nhất là dọa cho tên nhóc không biết điều kia chạy mất.

...

Hứa Hằng chườm đá một lúc, vết sưng đỏ trên trán đã đỡ hơn nhiều. Lê Dao bèn gọi điện cho Lê Thiệu, hỏi họ đang ở đâu.

Lê Thiệu báo địa điểm, bốn người dừng lại tại chỗ chờ Lê Dao đến. Gần đó là một quầy hàng ăn vặt, mùi thơm của xúc xích nướng và bỏng ngô bay vào mũi Khúc Yêu Yêu: "Thơm quá." Cô không nhịn được mà cảm thán.

Câu nói này được Diêu Đông Dịch ghi nhớ: "Yêu Yêu, em đói chưa? Để anh mua đồ ăn cho em."

Nghe nói có đồ ăn, mắt Khúc Yêu Yêu sáng rực lên: "Thật ạ? Tôi muốn ăn cái đó và cả cái kia nữa!" Cô chỉ vào những chiếc xúc xích nướng và bắp rang bơ.

Diêu Đông Dịch chưa bao giờ thấy một cô gái nào đáng yêu như vậy, anh bật cười đáp lời: "Được, để tôi mua hết cho cô." Vừa nãy anh thực sự có chút sợ hãi, nhưng sau khi suy nghĩ lại, Khúc Yêu Yêu chỉ là một cô gái bình thường, sao có thể gặp ma được chứ? Chắc chắn là cô chỉ đang nói đùa.

Lê Thiệu thấy cậu ta như vậy, trong lòng lại dấy lên cơn tức giận: "Không cần, cô bé nhà tôi, tôi sẽ mua cho cô ấy."

Lê Dao vừa bước đến đã nghe tiếng Lê Thiệu tuyên bố chủ quyền đầy tự tin, có chuyện gì xảy ra ở chỗ anh ba vậy

Diêu Đông Dịch không chịu thua kém, quay sang hỏi Khúc Yêu Yêu: "Yêu Yêu, em khát không? Anh đi mua nước cho em nhé."

Khúc Yêu Yêu quả thật hơi khát, nên gật đầu đồng ý.

Diêu Đông Dịch vội vàng nói: "Anh đi mua đây," rồi chạy vù vù đến một quầy bán nước khác.

Lê Thiệu đứng bên trái, Diêu Đông Dịch đứng sau. Khúc Yêu Yêu ngồi trên ghế chính giữa, chờ họ quay lại cho ăn. Bạch Huyền cảm thấy hứng thú, hỏi Lê Dao: "A Dao, em muốn ăn gì, anh đi mua."

Khúc Yêu Yêu lập tức vạch trần tình trạng tài chính của hắn: "Mi còn nợ tiền nhà anh Lê đấy."

Bạch Huyền nhăn mặt gầm lên: "Ta có tiền!"

"Lê Dao, tặng em cái này."

Từ phía sau, Hứa Hằng lấy ra một chiếc bờm tai thỏ. Lê Dao nhìn thấy, vui vẻ reo lên: "Dễ thương quá!"

"Để anh đeo cho em nhé."

"Được thôi."

Hứa Hằng đeo chiếc bờm thỏ lên đầu Lê Dao, còn ân cần chỉnh lại những sợi tóc mai lòa xòa bên tai cô ấy. Dưới ánh đèn mờ ảo, không ai ngoài Hứa Hằng nhận ra khuôn mặt ửng đỏ của Lê Dao. Nào ngờ, bầu không khí ngọt ngào thoang thoảng hương hoa hồng giữa hai người lại bị Bạch Huyền tàn nhẫn phá tan.

"Cấm động vào A Dao của ta!"

Cơn gió lạnh ùa đến, Hứa Hằng vội choàng áo khoác của mình lên người Lê Dao. Bạch Huyền tức giận đến mức nhảy dựng lên, ban đầu chỉ muốn dằn mặt tên nhóc kia một chút, ai ngờ lại thành ra thế này.

Lê Dao tức giận, khẳng định rằng Bạch Huyền lại bày trò: "Bạch Huyền! Tôi nổi giận rồi!"

Bạch Huyền ủ rũ ngồi bên cạnh Khúc Yêu Yêu, chỉ nhận được nửa hộp bỏng ngô: "Chỉ có đồ ăn mới có thể tóm được trái tim con người, ôi hồ ly cũng vậy, ta khuyên mi nên từ bỏ đi, chị Dao căn bản chị ấy không thích mi đâu."

Khúc Yêu Yêu mỗi tay cầm một chiếc xúc xích, trên đùi còn đặt một hộp bỏng ngô đầy ắp.

"Cô đưa đồ ăn thừa cho ta à?" Bạch Huyền nhìn miệng cô toàn dầu mỡ, tỏ vẻ ghét bỏ.

"Đây là ta cho mi đấy, không ăn trả lại đây."

Thứ đã đến miệng, nào có chuyện nhả ra, Bạch Huyền vội vàng dùng tay tóm lấy một cây, nhét đầy miệng.

Hai cây xúc xích nướng vào bụng, Khúc Yêu Yêu no nê.

Chín giờ tối nay có hoạt động Bách quỷ diễu hành, người phụ trách đã gọi điện cho Bạch Huyền hơn chục lần. Hắn bực bội cúp máy: "A Dao, ta phải đi đây."

Lê Dao hối thúc hắn: "Đi đi, đi đi, công việc quan trọng."

Lê Thiệu hỏi: "Vậy em sẽ đến xem anh chứ?"

"Sẽ, sẽ mà."

Bạch Huyền dặn dò mấy trăm lần: "Nhất định phải đến xem nhé."

Khúc Yêu Yêu ôm bụng căng trướng, cô hơi khó chịu: "Xem Bách quỷ diễu hành ở đâu?"

Diêu Đông Dịch hăng hái nói: "Anh biết, Yêu Yêu, đi theo anh, bọn mình đi chiếm chỗ đẹp nào."

Lê Thiệu lạnh lùng đáp: "Không cần, tôi đưa cô ấy đi."

Anh kéo Khúc Yêu Yêu hòa mình vào dòng người, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Diêu Đông Dịch thất vọng, Hứa Hằng nhìn thấy rõ ràng.

"Thích cô ấy à?"

"A Hằng, bao nhiêu năm nay tớ chưa từng gặp cô gái nào khiến tớ rung động như vậy."

"Mình biết rồi, tìm Lê Dao nhờ vả đi."

Đúng vậy! Lê Dao vẫn còn ở đây! Cậu ta nịnh nọt Lê Dao: "Đàn em Lê Dao, có thể cho anh số điện thoại của Yêu Yêu được không?"

Lê Dao từ chối: "Không được, anh và Yêu Yêu không hợp nhau đâu."

Diêu Đông Dịch nài nỉ mãi, Lê Dao vẫn không chịu cho số liên lạc. Thực ra Diêu Đông Dịch cũng là người tốt, nhưng không hợp với Khúc Yêu Yêu, chưa kể Yêu Yêu là một đạo sĩ trừ tà, chỉ dựa vào thái độ của anh ba đối với cô, Lê Dao đã cảm thấy mối nhân duyên này không thể tùy tiện chắp mối.

"Đàn em khóa dưới, em thật sự vô tình đến vậy sao?"

"Chính là vô tình như vậy đấy."

Hứa Hằng nhún vai, tỏ vẻ bản thân cũng chẳng thể làm gì. Mạc Thư Ngôn lại nảy ra một ý: "Thật ra anh có thể thử tiếp cận từ anh trai của Lê Dao, Khúc Yêu Yêu là em gái của Lê Dao, cũng chính là em gái của anh Lê Thiệu, nếu anh có thể có mối quan hệ tốt với anh trai cô ấy, biết đâu Khúc Yêu Yêu cũng sẽ có thiện cảm với anh."

Khi cô ta nói những lời này, Lê Dao và Hứa Hằng đã đi khá xa, nên cô ta không thể tiết lộ thân phận thật sự của Khúc Yêu Yêu.

Diêu Đông Dịch bỗng dưng hiểu ra, không trách gì anh trai Lê Dao lại nhìn mình không thuận mắt, còn nói Khúc Yêu Yêu là con nhà họ, hóa ra lại có mối quan hệ như vậy!

Được rồi, trước tiên hãy hạ gục anh trai nhà họ Lê đã.

Khi họ gặp lại nhau, Lê Thiệu nhận ra rằng Diêu Đông Dịch đột nhiên thay đổi mục tiêu, bắt đầu quan tâm đến anh. Cậu ta liên tục hỏi han: "Anh Lê, anh uống nước không? Ăn gì không?"

Lê Thiệu lạnh lùng đáp: "Xin lỗi, tôi không phải anh trai cậu."

Diêu Đông Dịch tỏ ra không quan tâm: "Chà, chúng ta chơi với nhau nhiều hơn sẽ thân thiết thôi anh. Anh là anh trai của Lê Dao, cũng chính là anh trai của em. Anh em mình, ai với ai chứ?"

Lê Thiệu nhìn cậu ta, thầm nghĩ đầu óc cậu ta cũng chẳng bình thường: "Tôi là anh trai của Lê Dao, không sai, nhưng không phải là anh trai của cậu."

"Anh Lê, nói vậy thì xa lạ quá, chúng ta gặp nhau cũng là duyên phận, có dịp rảnh rỗi, anh dẫn theo Yêu Yêu và đàn em Lê Dao cùng đi chơi nhé."

"Lại nói sau." Lê Thiệu chỉ muốn cậu ta nhanh chóng im miệng.

Nhưng Diêu Đông Dịch lại nảy sinh một ảo giác, cho rằng Lê Thiệu đã có thiện cảm với mình, xem ra lời đàn em họ Mạc nói không sai, trước tiên phải thu phục được anh Lê.