Chương 75: Đừng có nhắc đến

"Kagura, Tsunade đã đứng ngoài cửa hơn một ngày rồi, cậu cứ để cô ấy đứng từ ngày này đến ngày khác, sớm muộn cũng sẽ đổ gục." Mika từ ngoài cửa đi vào, thấy Kagura đang ngồi trên sofa đọc sách thì liền nói.

"Mặc kệ cô ta!" Kagura lật một trang khác thản nhiên nói "Cô ta có bị gì thì cho người đem cô ta đến bệnh viện."

"Kagura dù gì chuyện này cũng......." Mika còn muốn nói nữa nhưng thấy ánh mắt không chút gợn sóng kia nhìn mình nàng ấy cũng đành nuốt đi lời mình muốn nói.

Cô nhìn Mika xong cũng cúi đầu tiếp tục đọc sách. Từ lúc cô về làng đã hơn bảy ngày thì Tsunade cũng đã đứng đủ bảy ngày ngoài cửa. Cô không ra nhìn cũng chẳng bận tâm, dù đó là ngày mưa rồi lại nắng tiếp cô cũng chẳng ra ngó lấy nàng một cái.

Nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, Mika từ trong nhà bếp bước ra mở cửa. Ánh mắt lơ đãng nhìn Tsunade vẫn đứng một bên cửa rồi cũng dẫn khách nhân vào nhà.

"Kagura có Kurenai và Naruto đến thăm cháu." Khi có người ngoài nàng liền đổi cách xưng hô với cô, xong thì cũng trở vào nhà bếp. Kurenai cũng đi theo giúp đỡ, nàng muốn một lúc sẽ nói chuyện riêng với cô.

Kagura ngẩng đầu nhìn hai người đến rồi cũng buông sách xuống "Ngồi đi!"

"Lão đại, cảm ơn ngài đã về giúp làng đúng lúc. Mấy ngày nay tôi phải giúp dân làng sửa chữa lại nhà cửa không thể qua nhà thăm ngài được." Naruto kính cẩn nói.

"Việc đó là lời ta từng hứa thì ta sẽ làm nó, đó là điều tự nhiên." cô rót hai chén trà đưa đến cho Naruto.

"Lão đại, đôi mắt của ngài, nó là sao?" Naruto thắc mắc đôi mắt có vài phần tương tự Pain.

"Nó cũng là một loại nhãn thuật thuộc Rinnegan nhưng đặc biệt mạnh hơn nó một chút." cô nhấp một ngụm trà nói.

"À, lão đại việc về Danzo thì ngài tính sao?" Naruto cũng biết người làm Kagura phải rời làng vẫn an nhiên sống ở làng.

"Rồi sẽ có người gϊếŧ hắn không đến lượt ta phải ra tay." Kagura nhàn nhạt nói.

"Lão đại, Tsunade bà già ấy......." Naruto đem lời muốn nói nhất nói ra lại bị không khí trong phòng khách bỗng trầm xuống liền nín lại.

"Nếu ngươi đến đây thăm ta thì ta rất vui vẻ đón nhận, còn ngươi muốn nói thay cô ta thì ngươi tốt nhất đừng nói." cô nhíu mày lại "Lúc ngươi ra về thì cũng mang cô ta đi đi."

Cùng nhau dùng chung bữa cơm tối thì Naruto ra về còn Kurenai lưu lại, liền cùng Kagura trở về phòng riêng của cô. Khi vừa bước vào phòng nàng đã liền ôm chặt cô từ phía sau.

"Lúc ngài đi không có để lại lời nào em rất lo lắng. Đến khi nghe được chuyện vô cùng ngớ ngẩn đó thì em không thể tin ngài là người như vậy được. Lại nghe các ninja tìm tung tích ngài vẫn không thu được gì, lúc đó em nghĩ em sẽ không thể nào gặp ngài được nữa rồi." giọng Kurenai liền nức nở "Đến bây giờ ngài đã trở về thật là tốt."

Kagura im lặng nghe nàng nói đến khi nghe thấy nàng khóc liền xoay người ôm chặt nàng vào lòng "Ta xin lỗi luôn làm em phải lo lắng!" cô xoa xoa đầu nàng rồi hôn lên đó "Giờ ta sẽ không rời đi mà không nói cho em biết. Kurenai, em gầy đi nhiều rồi."

"Những năm ngài rời đi, cuộc sống của em thật sự vô cùng tẻ nhạt, em đối với mọi thứ cũng lạnh nhạt đi." nàng ngẩng đầu lên, đưa tay lên vỗ về mặt của cô "Đêm nào em cũng nằm đúng một giấc mơ, giấc mơ ngài sẽ quay trở về bên em."

"Vậy giấc mơ đó đã thành hiện thực." Kagura đưa tay lau đi dấu vết nước mắt trên mặt nàng "Sau này dù không có ta cũng phải chiếu cố thật kĩ cho bản thân mình có biết không?"

Kurenai gật gật đầu rồi lại vùi đầu vào hõm cổ của cô "Cũng đã trễ rồi, tối nay cũng lưu lại đây ngủ đi." Kagura nhẹ nhàng nói.

"Vâng!" Kurenai ngoan ngoãn đáp.

Nói xong, cả hai cũng liền ôm nhau ngủ không hề làm chuyện gì quá phận. Lúc được Kagura ôm vào lòng, Kurenai lại hỏi "Kagura, những năm qua ngài sống như thế nào?"

"Cũng không tệ, ta cũng có thời gian đi khắp nơi cho khuây khỏa." cô nhắm mắt lại, hít thở lấy hương khí trên người của Kurenai khiến cô thoải mái phần nào.

"Kagura...." Kurenai muốn nói rồi lại ngưng.

"Nếu em muốn nói về cô ấy thì tốt nhất nên im lặng ngủ thì tốt hơn." Kagura vẫn nhắm mắt nói.

Kurenai cũng im lặng không nói nữa, lặng lẽ ôm cô. Ngoài trời mưa cũng bắt đầu rơi xuống, có người vẫn im lặng nằm ngủ mặc kệ mọi việc bên ngoài. còn người bên ngoài đứng dằm mưa nhìn lên căn phòng sáng đèn rồi cũng tắt đi, nước mắt trên mặt người đó cứ rơi rồi lại rơi. Người đó mệt mỏi, thật sự không thể chống đỡ được nữa, mắt đã không thể nhìn thấy gì mọi thứ bắt đầu mơ màng, trong chốc lát liền ngất xỉu trước thềm nhà.

Cửa chính của căn nhà cũng được mở, Mika che ô nhìn người nằm bất tỉnh dưới đất lạnh lẽo những giọt mưa vẫn xối xả rơi xuống. Mika liền đem người này vào nhà, đây là lần đầu Mika không nghe lời Kagura. Nàng bước lên lầu bước đến phòng của cô gõ cửa.

'Cốc cốc'

Kagura từ trên giường bước xuống đem chăn đắp lại cho Kurenai rồi ra mở cửa, thấy là Mika cô có chút khó hiểu hỏi "Tối rồi còn có chuyện gì sao?"

"Kagura, tôi.....tôi đã đem Tsunade vào nhà, cô ấy do đứng dằm mưa mà đã nằm bất tỉnh ở trước nhà, nên tôi...." nàng nhìn Kagura mặt đã đen lại cũng ngưng lời.