Chương 42: Trở về

Hai tên ninja canh cổng làng Lá, phát hiện một tên mặc áo choàng trắng có mũ che kín khuôn mặt, dáng người cao ráo trên vai còn có một con đại bàng khá to thấy rất khả nghi liền bước ra ngăn cản.

"Này, ngươi là ai?" một tên hỏi.

"Nhìn ngươi rất khả nghi, ngươi đến đây có mục đích gì?" tên còn lại hỏi.

Người mặc áo khoác đưa tay lên, hai tên ninja liền phòng bị đưa tay vào túi vũ khí, bất cứ lúc nào cũng sẽ xuất thủ. Nhưng người đó chỉ tháo mũ áo xuống, để lộ ra mái tóc trắng dài được xõa thoải mái phía sau, khuôn mặt người đó liền xuất hiện, đôi mày kiếm anh khí, đôi mắt màu xám lưu động, cái mũi cao cao, đôi môi màu đỏ hồng tự nhiên, biểu cảm lạnh lùng trên khuôn mặt. Một mĩ nam cứ như thế xuất hiện trước mặt hai tên ninja, từ trên cao nhìn xuống chúng.

"Ngài là...?" một tên suy nghĩ nói.

"Kagura đại nhân?" tên còn lại như muốn hét lên mà nói.

Kagura hơi nhíu mày lại, xem vẻ mặt hưng phấn bọn chúng "Ta có quen biết gì các ngươi trước đây sao?"

"Ngài như anh hùng của làng, sao ta lại không biết cơ chứ!" tên kia lanh miệng nói.

"Kagura đại nhân, sao qua nhiều năm người vẫn trẻ như vậy cơ chứ?" tên còn lại đánh giá cô từ trên xuống dưới.

"Lắm lời!" cô mắng bọn chúng hai chữ cũng bỏ đi, hướng phòng làm việc của Hokage đệ tam mà đi.

Dọc theo đường đi cô có chút đoán không ra Hokage Đệ Tam tìm cô là muốn nhờ cô giúp cái gì, tuy rằng cô rời làng thời gian dài như vậy. Cô cũng không nghĩ đến, quan sát xung quanh làng, hoàn cảnh lại khác thêm lần nữa, khung cảnh này đã giống như trong phim khi Naruto quậy phá.

'Cốc cốc'

"Vào đi!" giọng nói khàn khàn già nua của Hokage đệ tam vang lên.

Kagura mở cửa bước vào phòng, thân ảnh Hiruzen ngồi trên bàn làm việc, trên khuôn mặt nếp nhăn đã xếp đầy những đồi mồi cũng đã nổi lên gương mặt. Ông ấy ngẩng đầu lên nhìn Kagura, trong ánh mắt không hề che dấu sự kinh ngạc.

"Cuối cùng em cũng đã trở về!" Hiruzen nhìn cô nói.

"Vâng!" Kagura đáp.

"Lần này ta muốn em giúp cũng chỉ có một chuyện!" Hiruzen cầm tẩu thuốc bắt đầu châm lửa.

"Xin cứ nói!" cô nhìn lại ông nói.

"Em ở bên ngoài cũng đã biết chuyện xảy ra với làng phải không? Năm năm trước Cửu Vĩ tấn công làng, làm làng tổn thất nghiêm trọng, Hokage đệ tứ cũng hi sinh cho làng." ông thả ra một làn khói trắng vào không khí "Hắn có để lại cho ta một đứa con trai nhớ ta thu dưỡng nó lớn lên, ta muốn em thay ta, nuôi dạy nó dẫn dắt cho nó con đường sau này!"

"Chỉ có vậy?" Kagura làm sao không biết khúc sau đây "Có phải thầy sợ một ngày nào đó, thằng nhóc không kìm chế được Cửu Vỹ lại làm cho làng bị tàn phá hay không?"

Hiruzen chấn động thân mình, cử động bàn tay cầm tẩu thuốc cũng đặt xuống "Làm sao em biết?"

"Việc này quá đơn giản sao em lại không biết đây?" Kagura nhìn ông cẩn trọng nhìn mình "Bây giờ em không có công việc gì ổn định trong làng cả, thầy có chỗ nào sắp xếp cho em không?"

"Theo ta biết y thuật em cao hơn Tsunade nên ta sẽ sắp xếp em vào làm ở bệnh viện, ta sẽ giao em việc quản lí ở đó!" Hiruzen tay cầm những tờ giấy khác bắt đầu xem xét "Em có thể trở về nghỉ ngơi rồi!"

Kagura bước tới để một lọ thuốc lên bàn làm việc "Đây là thuốc bồi bổ lại khí quản cũng như phổi cho người hay thuốc lâu năm như thầy! Em về đây!" Kagura biến mất khi lời vừa dứt.

"Đúng là lâu năm không gặp, nó vẫn như cũ nhưng thân thủ lại bất phàm nếu bây giờ giao đấu ta có phải hay không bại trận!" Hiruzen khẽ cười khà khà rồi lại tiếp tục công việc.

Kagura lại đi vài vòng làng, phía trước lại thấy náo loạn tiếng người lớn và trẻ em cãi nhau. Cô bước đến thì thấy một cậu nhóc tóc vàng, đôi mắt màu xanh biển, trên khuôn mặt có sáu cái râu mèo, trên trán lại đeo cặp kính, khuôn mặt giận dữ đang ngồi dưới đất. Người qua lại chỉ trỏ vào cậu bé, không phải là Naruto hay sao, cô vội bước đến trước mặt thằng bé.

"Này, nhóc ngươi không sao chứ?" cô phía trên nhìn xuống thằng bé, đưa một cánh tay ra ý muốn kéo cậu dậy.

"Tôi...tôi không sao." cậu nhóc cũng đưa tay bắt lấy đứng dậy khỏi mặt đất.

Cô lại nhìn tên người lớn vừa xô thằng bé, ánh mắt cô híp lại làm hắn rùng mình.

"Thằng bé đã làm gì ngươi mà ngươi lại ra tay với nó?" Kagura lạnh lùng nói.

Hắn không dám mở miệng trả lời, thằng bé lại trả lời "Ta chỉ cầm chiếc mặt nạ kia lên xem hắn liền như vậy!"

"Vậy sao?" cô quay lại nhìn thằng bé "Ngươi còn thích nó không?"

"Tôi...tôi chỉ muốn nhìn nó thôi." cậu bé cúi đầu nói.

"Nếu ngươi thích ta sẽ mua nó cho ngươi nhưng nhìn ngươi đã không muốn nữa thì thôi vậy!" Kagura cất bước ra khỏi đám người.

Đám người thấy chuyện cũng hết thú vị nên cũng tản ra, cậu bé thì đuổi theo Kagura, cô cũng đi từ từ chờ bước chân cậu bé.

"Sao...sao lại đối xử tốt với tôi?" cậu bé đuổi kịp bước ngang với cô hỏi.

"Chỉ là ta không thích kẻ mạnh hϊếp đáp kẻ yếu thôi!" cô nhàn nhạt trả lời.

"Tôi tên là Naruto, Uzumaki Naruto! Còn anh, anh tên gì?" Naruto ngẩng đầu hỏi.

"Ta là Kagura, ta là nữ đừng nhầm lẫn như thế chứ!" cô cũng không khó chịu khi người khác hiểu lầm ngoại hình của mình.

"A? Đó giờ tôi mới thấy cô gái lại đẹp trai như vậy, còn đẹp trai ngầu hơn cả tên kia!" Naruto nói ngay suy nghĩ của mình.

Kagura liếc mắt nhìn Naruto một cái cũng không nói gì, suốt dọc đường nó hỏi cô sẽ trả lời nó một câu, vậy là nó cứ như thế gọi cô là 'Lão đại' đem cô là người thân duy nhất của nó.