Chương 16: Gaara của sa mạc

Cô mơ màng mở mắt ngồi dậy, vừa lúc cửa phòng mở ra, Sasuke nhanh chóng lại gần nhẹ giọng hỏi :"cậu cảm thấy thế nào."

"Không sao, tôi cảm thấy rất khỏe." cô cười cười đáp, Sasuke thở nhẹ một tiếng, rồi nhíu mày nói :"sao này đừng làm việc ngốc nghếch tổn thương chính mình nữa."

Cô gật đầu hứa với Sasuke, buổi chiều cô ra bên ngoài ngồi cùng mọi người trò chuyện, thì Zabuza và Haku tới, cô đứng dậy đi theo hai người nói chuyện riêng, Haku nhìn cô ôn hòa nói :"cảm ơn em chuyện ngày hôm qua, ừm... anh có thể hỏi một chuyện được không, vết thương em gây ra có cách trị không, nó không tốt lên tí nào, mà còn nặng hơn."

"Em xin lỗi, để em." Cô cười ngượng ngùng, cẩn thận mở băng vải ở tay Zabuza ra xem, rồi đặt tay lên vết thương bắt đầu chữa trị, vết thương nhanh chóng lành lại, cô cười nói :"xong rồi."

Zabuza ánh mắt nghiêm túc nói :"chỉ cần sao này cô cần chúng tôi giúp, tôi sẽ không từ chối."

"Được." Cô gật đầu, ánh mắt ôn hòa nhìn hai người nắm chặt tay đi ngược lại ánh chiều tà, quay người trở lại nhà ông Tazuna.

Sáng hôm sau, đội 7 khỏi hành quay về làng lá, cây cầu vừa xây xong được đặt tên là cầu Naruto, cháu ông Tazuna khóc nức nở chào tạm biệt Naruto, dọc theo đường đi đột nhiên Sakura nói :"himawari nghe nói Zabuza hắn ta để thanh đao của mình lại sống quốc."

Cô hơi ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi nhiều, lại hơi nghiêng đầu nhìn Kakashi, mặc dù cô đã nói với Kakashi là bản thân tự nguyện, không phải lỗi của thầy ấy, và thầy ấy cũng bình thường trở lại, nhưng vẫn cảm thấy thầy Kakashi sao sao ấy.

Về làng Lá, sau nhiệm vụ ngoài ý muốn từ cấp C thành cấp B, thì lại là chuỗi ngày của nhiệm vụ nhàm chán. Hôm nay cũng vậy sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Kakashi đã đi văn phòng Hokage báo cáo.

Cô cười vui vẻ kéo ba người còn lại đi ăn ramen, từ quán Ichiraku đi ra, phía xa xa có tiếng gọi :"chị himawari, anh Naruto."

"Thằng nhóc chết tiệt này, mày không có mắt à." Konohamaru vui mừng chạy tới chỗ cô và Naruto, không cẩn thận đυ.ng trúng một người, cô nhìn người nắm cổ áo Konohamaru, đó là Kankuro và cô gái bên cạnh là Temari.

Naruto nhíu mày nhanh chóng giải cứu cho Konohamaru, thấy hai bên sắp đánh nhau cô kéo tay Naruto lại nhẹ giọng :"Naruto đừng nóng, họ có thể tự do đi lại ở Konoha chúng ta, chứng tỏa sắp có sự kiện ở đây."

"Kankuro đủ rồi đấy đừng làm tôi mất mặt." Một giọng nói lành lạnh đột ngột vang lên làm mọi người kinh ngạc, Sasuke nhíu mày quay đầu, nhìn người có mái tóc đỏ hai mắt thâm quầng, đeo một cái hồ lô lớn sau lưng, đặc biệt là chữ "ái" ở một bên trán, cậu ta ở đó từ lúc nào vậy.

Kankuro hoảng sợ gọi :"Gaara."

"Còn đứng đó không mau quay về." Gaara nói rồi quay người bỏ đi, Kankuro cúi đầu, Temari sắc mặt cũng hoảng sợ không kém, hai người nhìn nhau nhanh chóng đuổi theo Gaara.

Sakura nhìn bóng lưng Gaara nhàn nhạt nói :"họ hình như là người làng cát sao lại ở đây, mà cái tên có đôi mắt thiếu ngủ đó tôi cảm thấy rất nguy hiểm."

"Konohamaru em mau quay về nhà đi, nếu để ông em biết, em đi gây họa vậy chờ ăn đòn đi." Konohamaru nghe Naruto nói vậy rùng mình nhanh chóng chạy về, còn bọn cô giải tán ai về nhà nấy.

Buổi chiều cô từ văn phòng Hokage đi ra, à đem hoa hồng tháng này cho ngài Đệ Tam á mà. Cô hơi chớp mắt nhìn người ngồi trên nóc nhà ngắm ánh chiều tà, nhẹ chân di chuyển lên mái nhà đến gần Gaara, cô chưa kịp chào hỏi đã phải nghênh đón một trận gió cát tấn công đến, cô nhanh chóng lắc người né tránh nói :"đừng đánh, tôi không có ý xấu."

"Là cậu." Gaara nhận ra cô lành lạnh nói, rồi thu hồi cát vào hồ lô, lại ngồi xuống không để ý đến cô. Cô chậm rãi lại gần ngồi xuống bên cạnh cười nói :"Gaara chúng ta làm bạn nha."

"Bạn sao, tôi không cần." Gaara lạnh lùng liếc mắt nhìn cô.

Cô không để ý đến sự lạnh lùng của Gaara, cười ôn hòa nói :"tôi là himawari, có một anh trai là Jinchuuriki tên Naruto, tuổi thơ bất hạnh sống trong sự sợ hãi xa lánh của dân làng."

"Jinchuuriki." Gaara cúi đầu nhỏ giọng lập lại.

Cô nghiêng đầu nhìn hoàng hôn nói tiếp :"ông trời đóng cánh cửa này sẽ mở ra cánh cửa khác cho chúng ta, thật ra xung quanh những Jinchuuriki không phải chỉ có xa lánh sợ hãi, mà vẫn luôn tồn tại sự chấp nhận và yêu thương, người thân, đồng đội, bạn bè, là Jinchuuriki nhưng không hề cô độc."

"Tôi khác họ." Gaara cúi đầu, cô nhìn bóng đen che khuất biểu cảm của Gaara, hơi vươn tay vuốt chữ "ái" trên trán Gaara, Gaara hơi nghiêng đầu né tránh, cô buông tay nhẹ giọng :"chữ "ái" này có ý nghĩa là gì."

"Quái vật chỉ yêu bản thân mình." Cô nghe Gaara nhàn nhạt đáp, cười khẽ nói :"không đúng chữ "ái" này có nghĩa là yêu thương, là tình yêu."

Nhìn màn đêm đang dần hạ xuống cô đứng dậy nói :"Gaara chúng ta đã là bạn rồi nhé, tôi là himawari nhớ kĩ."

Gaara cũng đứng dậy hai tay khoanh trước ngực nhìn bóng dáng cô đi xa thì thầm "mặt trời nhỏ" sao.

Nhà Uzumaki

"Em về trễ thế." Nghe tiếng mở cửa Naruto từ trong bếp ló đầu ra hỏi, cô bỏ dép ra cười vui vẻ vào nhà nói :"himawari mới làm quen bạn mới, cậu ấy là một Jinchuuriki đấy."

"Jinchuuriki sao, là ai vậy." Naruto bày đồ ăn ra bàn tò mò hỏi, cô đi rửa tay rồi bóc một con tôm bỏ vào miệng nói :"là cái người tóc đỏ, đeo hồ lô bự bự hồi sáng chúng ta gặp á."

"A.. thì ra là tên mặt quan tài đó sao." Naruto ngồi xuống ghế hơi đập tay nói, cô sặc cười một tiếng nói :"Naruto à sao có thể nói vậy, đó gọi là lạnh lùng không phải mặt quan tài, nếu có cơ hội thì kết bạn với cậu ấy đi, cậu ấy không may mắn hơn Naruto đâu, mà Sasuke đâu."

"Đang ở sân luyện tập ấy." Naruto trở vào bếp xào rau, cô đứng dậy đi ra sân tìm Sasuke, hơi thở dài nghĩ đến Gaara, cậu ấy có khi còn bất hạnh hơn Naruto nữa.

Ngoài sân, Sasuke hôm nay vì không phát hiện sự tồn tại của Gaara, mà thấy bản thân chưa đủ mạnh chưa đủ cảnh giác, sau khi quay về vẫn luôn ở sân luyện tập.

Sasuke mắt lạnh né tránh một thanh Kunai đang bay tới, quay người hơi kinh ngạc nhìn cô gái đang cười đứng phía xa xa, Sasuke cong cong khóe môi đi đến gần nắm lấy tay cô, cô nghiêng đầu cười nói :"vào ăn tối thôi Sasuke."