Chương 7: Cô và anh nhẫn thuật kết hợp

Cô kết ấn chú thật nhanh về phía tên thủ lĩnh...

Ngay lúc đó, hàng ngàn cánh hoa đào từ đâu rơi xuống....

Tại nên quang cảnh rất kỳ diệu, mờ ảo...

Tóc cô bắt đầu từ hồng chuyển sang màu hơi đỏ, dài xuống tận đầu gối...

Sau lưng cô tự nhiên mọc ra đôi cánh trắng muốt..

Bộ đồ cô đang mặc, thay vì đồ bó kiểu Ninja, giờ đây nó đã biến thành bộ váy hồng nhạt, với vô số cánh hoa đào đính lên...

Trông cô....thật sự rất giống một thiên thần khi tạo nhẫn thuật đó...

Nhưng đó chưa phải là tất cả, sức mạnh khủng khϊếp từ nhẫn thuật này mới khiến người khác khϊếp sợ. Hàng ngàn cánh hoa đào đang rơi trên không trung, bất ngờ dày đặc khắp bầu trời, tạo thành những chiếc mũi tên sắc nhọn lần lượt phóng xuống nhanh như đạn bắn...

Phong toả xung quanh đám Ninja lưu vong kia..

Và ghim chết chúng trước khi chúng kịp động thủ...

Tên thủ lĩnh may mắn né được, nhưng đã nhanh chóng bị vô số cánh hoa đào ấy giăng kín đường đi...

Từng cánh hoa như những chiếc gương phẳng, phản chiếu mọi ánh sáng mặt trời...

Xuống tên thủ lĩnh đó và thiêu chết hắn bằng thứ ánh sáng chói loà kia...

Nhưng không may, hắn đã ranh ma kết hợp giữa sấm chớp của hắn và ánh sáng từ cánh hoa, phóng thẳng nguồn sức mạnh đó về phía cô, làm cô từ trên cao ngã xuống...

Trong cùng một lúc, cả cô và hắn đều bị thương nặng..

Anh (Sasuke) chạy tới đỡ cô, dùng Susano'o bao phủ thân thể yếu ớt đó, truyền cho cô từng tí Chakra một của mình..

- Sakura...cậu...không sao chứ?

Máu chảy loang lổ trên mặt đất, trên khuôn mặt trăng rằm của cô...

Đã bị nhuốm một màu đỏ rượi của máu...

Nhẹ nâng người cô lên, anh thì thầm điều gì đó..

- Sakura..tôi nhận ra được điểm yếu của hắn rồi...cậu...có thể giúp tôi được không?

Cô mắt mũi lờ đờ, thân mình mềm nhũn, nhưng khi nghe đến câu nhờ vả của anh thì lập tức tỉnh lại..

”Anh ấy không nói mày phiền phức! Vậy là mày từ nay không còn lè kẻ vô dụng trước mặt anh ấy nữa rồi, Sakura ạ!”

<>

Từ trước tới nay, anh chưa hề nhờ cô điều gì cả, bởi trong mắt anh, cô khá là yếu và vô dụng...

Nhưng bây giờ, anh lại chủ động nhờ vả cô, hơn nữa còn muốn giúp cô nữa!

Có phải...anh đã từ từ công nhận khả năng của cô rồi không?

Chẳng suy nghĩ nhiều, cô vội trả lời ngay:

- được thôi! Nhưng là....kết hợp nhẫn thuật hả?

- hmn. - anh gật đầu nhẹ thay cho lời đồng ý - tôi sẽ dùng Mangekyo Sharingan để kết hợp nhẫn thuật ban nãy của cậu...hoà làm một thể..

Cô cười tinh nghịch...có vẻ như trận đấu này...anh và cô thắng chắc rồi..

- mình hiểu rồi, lên đi, Sasuke-kun!

Sau khi bàn kế hoạch, sơ lượt ra cách tấn công phòng thủ..

Anh và cô bắt đầu khai chiến...

Hắn ta không chịu được lâu, nhanh chân tới chỗ hai người..

Rinnegan bật lên, anh xoay kiếm chém ngang eo hắn...

Vừa lúc đó, cô sử dụng nhẫn thuật Saku Saru No Jutsu, phóng tới rất nhiều mũi tên hoa đào...

Sự kết hợp cùng lúc, nhanh, mạnh và chính xác, khiến hắn mất đà té mạnh xuống đất, thở hổn hển...

- chết tiệt, tên khốn Sasuke cùng con quỷ cái đó dám đốt lục phủ ngũ tạng của mình!

Hắn rủa thầm, sử dụng ảo thuật lừa anh và cô...

Nhưng hắn không hề hay biết rằng, người giỏi ảo thuật nhất Ngũ Đại Cường Quốc chính là anh...

Anh cười khinh, con mắt Mangekyo Sharingan đỏ sẫm xoáy sâu vào người hắn...

Làm cho hắn rơi vào trạng thái ảo thuật thôi miên của anh...

- Sakura...tới cậu đó!

Lời nói vừa dứt, một bóng tóc hồng phang thẳng vào mặt hắn cú đấm tỉ cân...

Sự kết hợp hài hoà giữa hai nhẫn thuật...

Làm đối thủ đo ván tại chỗ, xung quanh bụi bay mù mịt...

Khu rừng chết tưởng chừng như bị động đất hàng richer sau trận đánh vừa rồi..

Tất cả tang hoang, đổ nát, cây cối gãy rụi..

Duy chỉ có cô và anh bình thản đứng đó, cùng với người ngồi trong kiệu...

Hai nhẫn thuật này, làm chung với nhau quả thật rất lợi hại và nguy hiểm...

Nhưng người sử dụng nó lại bị chấn thương vô cùng nghiêm trọng, cụ thể là anh với cô đây. Anh mất khá nhiều máu, chân thì gãy xương không thể di chuyển, toàn thân bầm tím đủ chỗ, phần đầu gối rách toét cả thịt..

Cô có vẻ nhẹ hơn, chỉ trầy xước sơ sơ thôi, ngoài ra không còn bị gì cả.

Biết mình là Iryo-nin, cứu người quan trọng hơn cả, cô bỏ mặc nhiệm vụ cấp S kì này để chữa trị cho anh..

Bàn tay trắng nõn của cô xuất hiện thứ ánh sáng xanh đặc trưng của bác sĩ. Nó từ từ len lõi vào trong người của anh, và xoa dịu vết thương đó..

Sau một lúc, anh đã có thể đứng lên và nói chuyện được..

- Sakura...cám ơn cậu..

Cô mỉm cười hiền, một nụ cười tươi tắn như ánh ban mai để đáp trả anh:

- không sao đâu! Trách nhiệm của tớ mà!

Chẳng biết từ lúc nào mà anh đã yêu nụ cười của cô. Nó quá trong sáng và thánh thiện, và nó cũng là lí do duy nhất để anh trở về làng sau bao năm chu du thế giới...

”Dù thế nào...cũng hãy giữ mãi nụ cười này em nhé! Vì anh....đã lỡ yêu nó mất rồi!”

--------------

Chiều hôm đó, trong khu rừng, kế bên chiếc kiệu, có một đôi trai gái ngồi cạnh nhau ngủ, chàng trai mải lo nhìn ngắm cô gái bằng ánh mắt trìu mến chưa từng có bao giờ...