Chương 99: Phong ấn siêu yếu

Translator: Waveliterature Vietnam

Ở xung quanh núi Phú Sĩ có một cái cây mọc lên trong biển cây, một cái cây lớn từ từ tách ra những cành, rồi nhanh chóng hình thành như một dạng con người ở trên mặt đất, không có ngũ quan, không có ngoại hình diện mạo, chỉ có tứ chi hình thành một cách mờ nhạt, hơn nữa tứ chi có có những cành con mọc ra lởm chởm như đá nhọn, giống như hóa trang trong những bộ phim kinh dị.

Khi nhát gan yếu đuối con người sẽ thường gặp ác mộng, con quỷ cây trong truyền thuyết cũng xuất hiện như vậy.

Thủy Dã Không không cố tình hóa thành một con quỷ cây, nhưng chính bản năng trong mộc phân thân đã biến hắn trở thành diện mạo này, hơn nữa để biến đổi sang một hình dạng lớn hơn cũng tiêu tốn của hắn rất nhiều Chuck lạp. Huống hồ lần này hắn cũng không làm gì, hắn không cần phải biến thành một hình người để tránh thân phận.

"Từ trường bất thường thường xuất hiện ở đâu?" Qủy cây Thủy Dã đứng trong rừng rậm, tìm kiếm điểm đến của chuyến đi này.

Là một thánh đường tâm linh cho người dân đảo, núi Phú Sĩ vừa là nơi thờ phụng tâm linh vừa là thánh địa cho một số vụ tự tử, đó là tư tưởng của một số người dân trên đảo - có thể tự sát ở thánh địa này, đây có phải càng làm cho nơi này rùng rợn hơn không?

Đặc biệt là ở cây Nguyên Thụ Hải dưới chân núi Phú Sĩ, nó đã trở thành lựa chọn duy nhất trong các vụ tự sát, mỗi năm, có thể phát hiện ra hàng chục thi thể, đây chỉ là số lượng người được tìm thấy, nếu đi sâu vào bên trong nữa, có lẽ vẫn còn nhiều thi thể mất tích ở trong nữa, người ta ước tính một cách dè dặt rằng đã có hàng trăm người chọn tự tử ở cây Nguyện Thụ Hải.

Thủy Dã Không búng một khối xương khô, tiếp tục đi về phía trước, hắn không đến đây để xem lễ tự tử, điều hắn muốn là giải khóa từ độn.

Có một câu nói rằng cây Nguyên Thanh Hải rất giàu quặng sắt, đó bởi vì mắc ma khi không còn bị hạn chế áp suất sẽ phun trào tạo ra nham thạch nóng chảy chảy từ núi Phú Sĩ xuống, từ trường của dung nham núi lửa khiến la bàn không thể chỉ ra bình thường, vì vậy nhiều du khách bị lạc trong đó.

Ngoài ra còn có một bí ẩn rằng vì kiếp trước cuộc sống rất khó khăn, cho nên nhiều gia đình gần đó sẽ bỏ rơi những đứa bé cùng với người già, từ đó những linh hồn đói khát này đã tích lũy rất nhiều sự oán giận, vì vậy họ bị biến thành những linh hồn xấu xa.

Truyền thống vứt bỏ người già này đã lan rộng ra các quốc đảo trước đây, Thủy Dã cũng nhớ mang máng cái màn hình ở trên bàn, một bộ phim được chuyển thể lại có tên "The Song of the Festival Mountain"...

Thụ yêu Thủy Dã gõ vào đầu, hắn hoàn toàn không cảm nhận được lạc đường, thật đúng là cậy thì không thể nào mà tư duy được.

Như này thì làm sao mà giải được khóa từ trường, hắn vẫn đang mong chờ để mở khóa một nhẫn thuật mạnh hạng nhất.

Nhưng mà đi sâu vào trung tâm của rừng cây rồi, Thủy Dã mới phát hiện thấy còn rất nhiều xác chết, những thi thể còn sót lại của khu rừng tự sát này còn nhiều hơn những gì bên ngoài suy đoán, cũng đúng dù sao thì các tình nguyện viên và văn phòng chính quyền địa phương không sẵn sàng đi quá xa ra biển cây, vì vậy nên các cơ thể ở bên trong đã tích lũy ở một mức độ đáng kinh ngạc, trong đó không ít thi thể đã hóa thạch, không biết họ đã chết được bao nhiêu năm.

Có thể đến biển cây để tự sát, thì hẳn cũng là những người đã quyết tâm cao độ.

Thủy Dã lúc này đang chán ngán với việc tìm kiếm phương pháp từ trường địa lan để giải khóa LV, thì hắn "lắng nghe" thấy một giọng nói yếu ớt.

Cách không xa một khối xương người, có một người đàn ông mặc âu phục nằm trong hố. Bên cạnh hố là một cái xẻng để đào, và một lá thư viết được ấn dưới xẻng, còn có một chai thuốc ngủ được đặt ngay ngắn bên cạnh bức thư.

Chỉ cần nhìn thoáng qua, Thủy Dã Không có thể có thể hiểu người đàn ông đang làm gì.

Đầu tiên anh ta dùng xẻng đào một cái hố có thể đặt được cơ thể nằm thẳng đứng sát trên mặt đất, như một ngôi mộ tự nhiên, sau đó đặt lá thư di ngôn đã chuẩn bị bên cạnh, nuốt một lượng lớn thuốc ngủ và nằm trong mộ.

Tokyo vào tháng hai vẫn còn hơi lạnh, sau khi nuốt hết thuốc ngủ, ngay cả khi anh ta may mắn không chết, thì trong cái lạnh thấu tim gan này cũng sẽ chết cóng trong vài ngày.

Thủy Dã nhặt lá thứ lên, rồi đọc nó một cách chán nản.

Đó chắc hẳn là một câu chuyện nói về những nỗi tuyệt vọng hay những bi thảm của những người trẻ tuổi và trung niên, những người đã kết thúc cuộc sống của họ trong khu rừng tự sát, và mỗi cơ thể chứa đầy những câu chuyện buồn.

Nhìn vào người đàn ông vẫn còn rêи ɾỉ, hắn đem bức thư đặt lại vị trí cũ mà người đàn ông đã đặt, hắn tôn trọng sự lựa chọn của người đàn ông này, dù có tha thiết cứu giúp nói không chừng khi trở về anh ta lại tự sát tiếp, hơn nữa, Thủy Dã cũng không muốn tự làm phiền mình..

"Mỏ sắt, mỏ sắt..." Thủy Dã Không nhanh nhẹn xuyên qua rừng. "Đã lâu như vậy rồi, hẳn là giờ phải ở vị trí trung tâm, khó khăn thể chi bằng khoan luôn nhỉ?"

Thủy Dã Không cảm thấy rằng so với uy lực cường đại của từ độn, hắn còn khiếm khuyết rất nhiều, so với nước và lửa mà nói thì hắn dễ dàng có được sự sở hữu của thổ độn hơn, cho dù đó là đất hoang hay là bê tông trong thành phố, thổ độn đều có thể được sử dụng, huống hồ sử dụng một ít năng lượng thổ độn cũng có thể giả mạo làm thần nhân bay lên trời.

"Nếu như không giải khóa được từ độn, thì khối thân thể này bây giờ dù có muốn thổ độn cũng không thể thổ độn được."

Thủy Dã Không còn chưa đi được vài bước thì dừng lại, hắn lại thấy một tên khác đang chờ chết.

Mọi thứ trong cây Thanh Nguyên Hải này dường như đều có liên quan đến cái chết, lúc nãy là một thanh niên trẻ tuổi đang nằm chờ chết bây giờ thì lại là một người trung niên, vài bước không xa thì có một con cáo nhỏ bị thương ở chân đang chảy máu bên cạnh một cây cổ thụ.

Chân của con cáo đã bị vặn theo một góc kỳ lạ, xương rồi lông lẫn lộn hết vào nhau, máu tươi chảy ra ồ ạt, trong khoảnh khắc nhìn thấy quỷ cây xuất hiện, con cáo lông vàng hét lên vì sợ hãi.

Đây là sinh vật quái quỷ gì vậy, sao mà nó chưa từng thấy trong rừng rậm.

Nó muốn chạy trốn, muốn liều mạng chạy về tổ ấm của nó, nhưng đôi chân bị tàn phế hoàn toàn của nó lúc này khiến cho các động tác như muốn chạy trốn của nó trông thật buồn cười, vừa hài vừa bi.

Vuốt ve bàn tay đầy những cành gai góc, Thủy Dã Không trầm ngâm một chút, tiến hai ba bước thôi cũng bắt được con cáo đang muốn chạy trộn.

"Gừ!" Con cáo lông vàng nhìn vào Thủy Dã Không một cách hoảng sợ, đây là thứ quái vật gì vậy, không tóc, không da, không mắt, không miệng.

"Đừng sợ." bắt lấy con cáo đang sợ sệt, Thủy Dã Không thi triển nhẫn thuật để trị đôi chân đang gãy cho nó.

Mức độ điều trị của nhẫn thuật không cao, làm cho xương cốt linh hoạt trở lại thì không bao giờ thực hiện được, cho dù là muốn nối lại cái chân bị gãy của con cáo lông vàng, không có cách nào để làm được nó, nhưng cũng không có vấn đề gì chỉ cần cầm được máu vết thương sẽ nhanh chóng lành.

Thủy Dã Không nhìn vào ánh mắt của con cáo, ánh mắt tràn ngập sự tham lam mưu hiểm của con người.

Cảm thấy vết thương không còn đau đớn nữa, cảm giác bất lực do mất máu đã dần lắng xuống, sự lo lắng của con cáo lông vàng dần dịu xuống, nó nhìn con quỷ cây trước mặt mình trong sự kinh ngạc, đôi chân đang cố cử động lại.

Cái thứ kinh khủng này trông sợ thật, nhưng dường như nó không gây hại gì.....nói không chừng nó còn rất tốt.

[Có nên huấn luyện các sinh vật trước mặt? ]

Như trong trường hợp huấn luyện Tiểu Q vậy, Thủy Dã Không rất nhanh nhấn vào điểm đồng ý, mối quan hệ ràng buộc được thiết lập.

"Chớp chớp." Con cáo lông vàng cảm thấy rằng con quỷ cây trước mặt mình trở nên thân mật hơn, có cảm giác giống như đồng loại cùng huyết thống, nó nhịn không được dùng đầu cọ vào bàn tay bằng gỗ của Thủy Dã Không.

Nếu bây giờ Thủy Dã có thể quay trở về với hình dạng cũ, Thủy Dã Không chắc chắn sẽ trở lại với một nụ cười tỏa nắng, không phải vì con cáo dễ thương, mà là kế hoạch của hắn có thể được khởi động.

Sau khi thành lập ràng buộc, con cáo lông vàng đã xuất hiện một năng lực Chuck lạp mờ nhạt, số lượng không lớn, nhưng nó là một hạt giống cứng cáp để nảy mầm, tu luyện cẩn thận nói không chừng có thể trở thành một cây đại thụ cao chót vót vào một ngày nào đó.

Mối quan hệ giữa việc thiết lập ràng buộc này hầu như cũng được miễn cưỡng tính là đối tác, hành động lôi kéo của Thủy Dã Không không còn quá thô lỗ nữa, hắn ôm con cáo lông vàng rồi đi vài bước, đặt nó lên bụng một người đàn ông sắp tắt thở.

"Ơ?" Con cáo nhìn vào Thủy Dã Không một cách khó hiểu.

Nó không hiểu, nhưng cũng không sợ, người này này là một người tốt, sẽ không làm tổn thương mình...

"Ngoan ngoan." Bàn tay của Thủy Dã Không xoa đầu con cáo lông vàng, rồi ấn mạnh nó xuống.

"Phong ấn!"

Con cáo nhỏ màu vàng bị phong ấn, còn không kịp phản ứng với toàn bộ cơ thể đã bị nhốt vào cơ thể của người đàn ông kia.

Một vòng tròn màu đen xuất hiện trên bụng của người đàn ông, con cáo lông vàng bí ẩn và rực lửa đã bị phong ấn trong đó.

"Như này không biết có được không, phong ấn con vĩ thú giả này, nhưng con cáo nhỏ này cũng không được tính là một vĩ thú, nghĩa là cấp độ quái thú..." Thủy Dã Không giấu xác vào thân cây.

Trong bóng tối, một đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong hố.