Chương 86: Sương mù ở Tokyo

Translator: Waveliterature Vietnam

"Chà, cố lên." Thủy Dã Không rất muốn nói với Bùi Lữ Trọng rằng khoảng cách chênh lệch không quan trọng.

Nhưng nhìn thấy lòng nhiệt huyết của Bùi Lữ Trọng, Thủy Dã Không nên lương thiện im lặng thì hơn.

Để cho Bùi Lữ trọng tiếp tục nhiệt huyết như vậy, dù sao, gần năm trạm điểm, cũng có thể được nhận vào trường đại học rồi.

"Chú ý thân thể." Nghẹn lòng một lúc, Thủy Dã Không nói một câu như nhắc nhở Bùi Lữ.

Mặc dù học ở trường trung học Hoa Quốc để đi ngủ lúc 10 giờ tối là chuyện bình thường ở các trường trung học, nhưng khi nghe Bùi Lữ Trọng nói ý rằng sẽ học tới rạng sáng, thì cái này hơi ngộ à.

"Không! Nhiệt huyết tinh thần của nam nhi có thể bất chấp mọi thứ, học tập đến 12 giờ đêm thì có là cái gì. Bạn nghĩ gì về nó lúc 12 giờ! Ta phải học mỗi tối cho đến mười hai giờ, sau đó lại mất thêm một giờ để chuẩn bị!"

Nhiệt huyết học tập trong lúc này của Bùi Lữ Trong rất cao. Nếu bạn kéo một miếng vải trắng trên trán, sau đó viết "Tôn trọng Hoàng đế", và bạn sẽ không vi phạm tinh thần trong tay.

Thời gian tan học ở trường trung học thường là 4 giờ chiều, thời gian vẫn còn rất sớm, học đến 12 giờ tối có nghĩa là bạn phải học thêm tám tiếng sau giờ học, loại tinh thần học tập này rất đáng ngưỡng mộ, người ta nói rằng có những trường trung học ở một số nơi hẻo lánh, họ rời trường mỗi ngày vào lúc hai giờ chiều...

Phát hiện thấy sóng não của mình cùng song não của Bùi Lữ Trọng hoàn toàn nằm ngoài tầm với, Thủy Dã Không nhìn vào kết quả của Hải Bộ Sa.

Đứng vị trí mười lắm, ba trăm tám mươi chín điểm.

Với thành tích này, hoàn toàn không ổn a...

Sau khi tán dương Thủy Dã Không, nhìn vào thành tích của chính mình Hải Bộ Sa cảm thấy hơi lạc lõng.

Thủy Dã Không muốn an ủi Hải Bộ Sa, nhưng bất ngờ Hải Bộ nói trước: "Ta đã hơn lúc trước hai mươi lăm phân, ta tiến bộ rồi, Thủy Dã Không."

"Đúng, đúng rồi, tiến bộ tuyệt vời, ngươi đã làm việc chăm chỉ." Thủy Dã Không nở một nụ cười miễn cưỡng. "Hay là, Hải Bộ..."

"Mà khoan?"

"Ta sẽ dạy kèm ngươi trong tương lai."

"?"

Vào mười lăm phút cuối trước khi tan học, giáo viên tạm thời mang một sắc mặt vui tươi đến thông báo, đã có thông báo địa điểm của chuyến du lịch mùa xuân, toàn bộ giáo viên và học sinh sẽ đến Fujikawaguchiko-cho, và Fujikawaguchiko-cho nằm dưới chân núi Phú Sĩ ở tỉnh Yamanashi, mặc dù nó là trung tâm thành phố, nhưng cũng có thể nhìn thấy núi Phú Sĩ, nguồn nước tốt và cảnh quan tốt, đó cũng là nơi có giá đất đắt hơn.

Không chỉ có thể nhìn thấy núi Phú Sĩ mà còn có thể tận hưởng suối nước nóng, đây là một chuyến tham quan học tập kéo dài trong một tuần.

Mặc dù không phải đến miền Nam để nghỉ xuân, cũng không phải đi ra nước ngoài, nhưng đi du lịch sang quận khác thế này cũng là một điều rất tuyệt rồi.

Đối với nhu cầu học tập hay du lịch, Thủy Dã Không không thành vấn đề, Hải Bộ Sa thoạt nhìn thì thấy vui vẻ, nhưng rõ ràng có chút gì đó do dự. Vết thương của mẹ cô không còn là vấn đề nữa, có thể nấu ăn bình thường, nhưng nếu đi du lịch với Thủy Dã Không, cửa hàng có bận không, sức khỏe của mẹ cô như vậy có chịu được không?

Sau khi trở về nhà trong lòng cứ ngập ngập ngừng ngừng do do dự dự, bà Hải Bộ Huệ cười vuốt tóc Hải Bộ Sa.

Trước đây Hải Bộ Sa còn nhỏ, không có cách nào giúp đỡ quản lý việc kinh doanh tốt, bây giờ chỉ là một tuần bận rộn, đó là một vấn đề nhỏ thôi.

Huống hồ làm sao mà các hoạt động tập thể của trường học không thể tham gia? Kể từ khi từ đảo Cửu Chân trở về Tokyo, cuộc sống hàng ngày của tiểu Sa đều nơm nớp trong lo sợ, để điều hành việc kinh doanh, bà ấy đã không dẫn cô đi đâu chơi được trong những năm gần đây, không nhiều lắm, lần này được nhà trường tổ chức đi chơi như vậy, bà Hải Bộ Huệ không khỏi áy náy trước trách nhiệm của một người mẹ.

Có Thủy Dã không đi cùng, Tiểu Sa nhất định sẽ rất an toàn.

Sau khi được mẹ cho phép, Hải Bộ Sa rất vui cô tìm kiếm quần áo, đồ ngủ nhất định phải có, áo choàng tắm trong suối nước nóng, lại còn đi cùng với Thủy Dã Không nữa... phải tìm những bộ quần áo đẹp nhất, còn kiểu ngắm núi Phú Sĩ lãng mạn nữa!

Nhưng, núi Phú Sĩ lãng mạn là sao...

Cùng lúc đó, Thủy Dã Không cũng tìm thấy hai bộ quần áo để thay đổi, một trong số đó là đồng phục học sinh, không có cách nào khác, quá nghèo, người đời trước căn bản cũng rất miễn cưỡng với việc mua thêm quần áo, sau khi kiếm được tiền, hắn cũng không để tâm đến chuyện áo quần, quần áo, đối với hắn chỉ có thể là để che đậy thân thể.

"Có vẻ như ta phải mua một ít quần áo." Cước thuật vừa mới lên được LV2, nhiệt độ vật lý cơ thể của Thủy Dã Không có thể nói là ở mức 40 đến 50 độ C, cũng không có vấn đề gì với số âm là 20 hay 30 độ C, hắn cũng không phải là con người, nhưng nó không thực sự đúng nếu ở trong trung tâm thành phố Tokyo.

Thủy Dã Không cũng đã nói với Tả Điền Thực Y về các kế hoạch đi học dã ngoại ở trường, nghe nói rằng trường tổ chức cho Thủy Dã Không đi du lịch đến núi Phú Sĩ, Tả Điền Thực Y lộ ra một ánh mắt

... ý vị sâu xa?

Giống như một bà mẹ trung niên, nhìn con trai đi ra ngoài và gây rắc rối.

Giải thích về đôi mắt của Tả Điền Thực Y, Thủy Dã Không dở khóc dở cười: "Lần này ta đến Fujikawaguchikomachi, cũng không phải đi một tháng lận, đừng nhìn tôi như vậy, ta cũng không phải là người hay gây rắc rối."

Lời nói của Thủy Dã Không không sai, hắn không sẵn sàng làm một việc gì khác ở núi Phú Sĩ.

Hắn chuẩn bị rời Tokyo, nhìn Tokyo như một chút kỷ niệm.

Thời tiết của ngày hôm sau vẫn duy trì tình trạng như mấy ngày trước ở Tokyo, trời u ám, lạnh lẽo và ẩm ướt, có sương mù nổi giữa bầu trời và mặt đất.

Hôm nay Hải Bộ Sa mặc một chiếc váy. Tokyo khoảng chừng ở mức 0 độ, cao nhất là mười độ C, đối với người bình thường mà nói thì nó rất là lạnh, vì vậy Hải Bộ Sa mang thêm vớ cotton màu đen, các góc của chiếc váy cũng có lông tơ, và nhìn tổng thể rất ấm áp.

Nhưng các cô gái trong lớp mặc váy ngắn, mang vớ mỏng, mặc dù khớp gối bị đóng băng và đỏ, nhưng khuôn mặt không thể nhìn thấy một sự lạnh cóng nào trong họ, đây thực sự như là sự luân hồi của thời đại, văn hóa mang váy ngắn kèm vớ đã gắn liền với rất nhiều thế hệ học sinh ở đảo quốc.

Mỗi chiếc xe buýt ở trên xe chỉ đủ chỗ ngồi một lớp, bắt đầu từ thành phố Adachi, và đi dọc theo một số khu vực phía bắc Tokyo đến tỉnh Yamanashi, chuyến tham quan học tập không chỉ là học sinh học năm thứ hai như Thủy Dã, mà còn có học sinh năm nhất, vì vậy một đội giống rắn dài được thành lập trên đường.

Sau khi các giáo viên tạm thời giải thích một số công việc đáng chú ý, sau đó bọn họ liền tập trung sự chú ý vào điện thoại di động, các học sinh trên xe buýt rất hào hứng nói về kế hoạch trong bảy ngày bảy đêm, trước chuyến đi, ai đó đã viết xuống khu vực Fujikawaguchiko-machi. Bản đồ, đi đâu chơi, chuẩn bị bao nhiêu tiền, từ lâu họ đã có kế hoạch rõ ràng.

"Núi Phú Sĩ nhất định phải đi xem."

"Còn có sân golf, một trang trại ngựa, và nhiều cái nữa..."

"Đó là chỉ dành cho người giàu, nó không liên quan gì đến chúng ta."

"Suy nghĩ tinh tế một chút, về lý do tại sao trường học sẽ đi đến các điểm tham quan của ngôi nhà này, tốt hơn là đến Kobe Osaka, Kyoto."

"Hay là tới chỗ này đi, rừng Aokihara, một khu rừng tự sát rất tuyệt."

"Giáo viên nhất định sẽ không cho."

"Hay là chúng lén lút đi, hoặc là đến một vùng nông thôn vui vẻ nào đó."

Lắng nghe những cuộc trò chuyện của các bạn cùng lớp xung quanh, Thủy Dã Không lắc đầu và nhìn không gian bị sương mù bao phủ.

Khuôn mặt hắn tái nhợt, những ngón tay hắn nhịp nhàng gõ vào tay cầm.