Translator: Waveliterature Vietnam
Bên ngoài Vạn Phúc Tự, hai gã chuyên nghiệp bước xuống từ trực thăng.
Bọn họ không mang theo vũ khí, mặc trang phục trang trọng và đeo cà vạt, một trong số họ có một đôi mắt dịu dàng hòa hoa phong nhã, đó chính là một nhà nghiên cứu.
Đi từ trực thăng xuống, cảnh sát tuần tra mở to mắt nhìn đối phương.
"Người đâu rồi?"
"Không có."
Sương Đảo Thanh Mỹ bắt đầu giải thích: "Ta đến để giải thích nó đây..."
Nghe rằng phía bên kia đã bị "tiêu diệt" bởi Sương Đảo Thanh Mỹ, một số người tài giỏi run lên, mặc dù thật tốt khi dùng miệng thuyết phục được bên kia một cách an toàn, nhưng quan trọng nhất là bọn họ phải "sống".
Mọi sự đã xảy ra, giờ có đổ lỗi cũng là vô ích.
"Chỉ còn lại tấm... linh vị này thôi à?"
Mạnh mẽ và can đảm, một nhóm người đứng gần sát đã nhìn thấy, đứng trên mặt đất là một tấm linh vị bằng gỗ, trên linh vị khắc tên của Tùng Trung.
Điền Không sợ hãi đến phát ói... Cô muốn thải hết cho xong đống cầu vồng trong bụng kia đi.
Điều này quá kinh khủng, nó thật giống như một Hồn Quỷ, thật kỳ lạ, sau khi chết đi vẫn không quên nhiệm vụ!
Khi bị họng súng của Đội trưởng chỉ vào, lại biến mất chỉ để lại một tấm bài vị, chẳng lẽ đây chính là một vật căn cứ của Tùng Trung?
Đội trưởng, tôi muốn nghỉ việc!
Ban đêm, ở giữa bầu trời Tokyo có một chiếc phi cơ trực thăng đang bay lượn, ở giữa là chiếc trực thăng với xung quanh là các máy bay yểm trợ, tiếng cánh trực thăng thổi vù vù làm cho nhiều người tỉnh giấc.
Đêm nay đối với nhiều người mà nói nhật định là một đêm khó ngủ.
Một số ông lớn có vị trí quan trọng trong chính phủ cũng đã tỉnh dậy, với những mánh khóe thiên thời họ nhanh chóng nhận được tin, mối quan hệ giữa chính quyền đảo quốc và tài phiệt được xem như là một mối quan hệ công sinh tuy rằng không đến mức gắn bó sống chết, nhưng tài phiệt lớn và chính trị gia lớn phải hợp tác với nhau để cũng sinh lợi, sau cuộc tấn công của cốt nữ, sự tồn tại siêu nhiên không còn gì là bí mật nữa.
Người chết sống dậy, hay là linh hồn!
Mặc dù không phải là trường sinh bất lão, nhưng cũng làm cho bọn họ thấy được hy vọng kéo dài thời gian, các ông lớn đều phát ra quan hệ, liên lạc với các thành viên nội các nổi tiếng, trong đó cảnh thị thính cùng công an liên lạc trong khu bị ảnh hưởng nhiều nhất.
Cảng quân sự Hoành Tu Hạ.
"Tích tích tích." Sau khi bỏ qua một cuộc gọi khác, bộ trưởng bốn hòn đảo chỉ đưa điện thoại cho cơ phó, "Ta đã nói đang trong một cuộc họp."
Một số tài phiệt lớn và cựu bộ trưởng nội các nắm vững huyết mạch kinh tế đã gọi ông, điều này khiến các bộ trưởng bốn hòn đảo cảm thấy có một chút khác biệt so với ngày bình thường.
"Tiếp nhận." Phó cảnh sát nhận cuộc gọi với sự tiếp nhận trong tôn trọng, sau khi kết nối, anh ta khom lưng gật đầu có thể hiểu đối phương bên kia to như thế nào.
"Xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi, ah... à à, vâng, vâng."
Ngay cả khi các ông lớn không ở trước mặt họ, người sĩ quan phụ tá vẫn tôn trọng và tiếp tục cúi xuống để trả lời điện thoại.
Bộ trưởng bốn hòn đảo phát hiện ra rằng Sương Đảo Thanh Mỹ thật là viên phúc lớn, lần cuối cùng cô ta nhìn thấy cốt nữ là ở huyện Taitung, lần này cô ta đã tìm thấy hồn ma ở sở cảnh sát tạm thời mình đang làm, hơn nữa còn để lại những dấu vết quan trọng..
"Không ai có thể nói trước được bất cứ điều gì."Bổ nhiệm Sương Đảo Thanh Mỹ còn trẻ tuổi như vậy với tư cách là thủ lĩnh khóa học thứ năm, và trực tiếp thăng tiến lên vị trí của cảnh thị chính, trong mắt mọi người, hẳn sẽ có một mánh khóe gì đó, có mấy người còn trẻ như vậy mà làm được vậy?
Hơn nữa cô ta có mối quan hệ bí mật nào với bộ trưởng bốn hòn đảo hay không?
Bộ trưởng bốn hòn đảo không bận tâm để đối phó với những lời điên rồ đó, là người đầu tiên tiếp xúc với các sự kiện siêu nhiên, hắn biết rằng thời đại đã thay đổi, và thật lãng phí khi trong quá khứ không tìm hiểu về lực lượng siêu nhiên, có thể tiếp xúc với những người phi thường nói không chừng lúc đó nó sẽ trở thành một đại tin tức.
Và điều phi thường thì nó luôn ồn ào, không phải cứ cúi đầu xin lỗi mọi người là có thể thoải mái được.
Bây giờ Sương Đảo Thanh Mỹ đã chứng minh rằng cô ấy có tài năng phi thường trong việc giải quyết các vấn đề phi thường, ít nhất có thể nói rằng cô ấy luôn luôn gặp phải những điều kỳ lạ, đây cũng được xem như là một loại tài năng.
Xương cốt của cốt nữ vẫn còn được bảo tồn trong phòng nghiên cứu, bởi vì điều kiện nghiên cứu khoa học là không đủ - hoặc nói một cách khác thì nghiên cứu khoa học ở đảo quốc vẫn phải đợi cho đến khi căn cứ nghiên cứu được xây dựng xong, và chỉ sau khi cơ sở nghiên cứu khoa học được xây dựng nhóm nghiên cứu sẽ bắt đầu chuẩn bị.
Chỉ là bộ xương này chưa kịp triển khai nghiên cứu, thì hôm nay lại có một vật phẩm phi thường khác.
Hạnh phúc nhân đôi.
Adachi, Ngàn Trụ, Xích Môn Tự.
Xích Môn Tự là một ngôi đền cổ ở Adachi, vì cổng đền có màu đỏ, nên nó được đặt tên là Xích Môn Tự. Không cần thiết phải bày vẽ hay phô trương gì, những ngôi chùa trên Đảo Quốc chỉ cần một chút tiếng tăm là đã có thế sống bình yên, chưa kể đến việc quyên tặng tín đồ, các ngôi chùa ở địa phương luôn có một nguồn nước thiêng liêng trong sạch.
Tất cả các nghĩa trang ở quốc đảo này đều được vận hành bởi các ngôi đền, chúng là những ngôi đền của các ngôi chùa, chỉ được thuê, không được bán và phí nghĩa trang là vài triệu yên, theo phong tục Nhật Bản, người thân được chôn cất trong các tu viện, hàng năm sẽ trao tiền cho các nhà sư, cảm ơn họ vì sự chăm sóc của họ, điều này tương đương với việc trả tiền thuê nhà sau khi chết.
Và họ sẽ được chôn cất trong mộ của các ngôi đền, ai mà không muốn tổ chức tiến hành các nghi lễ cúng bái, niệm kinh phật? Thì đây lại là một thu nhập khác.
Điều mà những người ngoại quốc không biết chính là, người dân đảo quốc đối cuộc sống trước đây không cần biết quan trọng như thế nào, nhưng sau khi chết, phải để các nhà sư trong chùa tự cho mình đặt một số luật... Kỳ thật, đây là vấn đề về hoạt động của nghĩa trang, nói rằng đó có một số luật, nhưng thực tế thì chính xác là một khoản phí nghĩa trang, cũng chính là Đức Phật tự quan tâm đến Đức Phật, bạn không tin vào phật pháp à, mặc kệ không cần biết các tăng nhân là ai, thậm chí nếu bạn là một người tàn tật thì khi sửa lại pháp danh, bạn sẽ trở thành một tín đồ sùng đạo.
Nếu không để tăng nhân đảo quốc đặt pháp danh, thì nghĩa trang của ngôi đền chùa bọn họ sẽ không cho phép chôn cất người chết không theo đạo Phật, muốn mai táng thế nào thì mai táng nhưng nghĩa trang mà quốc đảo mở ra cho người dân thường nằm trong tay ngôi đền, nếu không được chôn cất trong đất, cũng không cách nào giữ tro cốt được.
Có thể nói rằng chiêu thức thâm hiểm rõ ràng là hình thức hình doanh của những ngôi đền của quốc đảo, người thường có muốn tránh cũng không tránh được sau khi chết.
Hơn nữa nếu ngược dòng thời gian nhìn vào những cái miếu của ngôi chùa trong đảo quốc, có thể hưởng đến những ngôi mộ thời kỳ Mạc phủ, và thậm chí đẩy nó đến thời kỳ Heian cũng được.
Bình minh còn chưa tới, tại Xích Mộn Tự có hai ba tăng nhân trong tay ôm con mèo nhỏ bị tỉnh giấc, nhìn ra thì thấy một nhóm quan chức đang đứng ở chỗ gác cửa, khi các tiểu tăng nhân mở cửa ra thì tất thảy đều hoảng sợ, ngay lập tức giơ hai tay lên, cũng cái đầu bóng loáng của mình.
Các quan chức lộ cười tươi trên khuôn mặt của họ, bả vai vẫn còn dính sương, khi thấy tiểu tăng nhân mở cửa, bọn họ thể hiện ra sự nhiệt tình thiện chí của mình.
Sự nhiệt tình đột ngột này cũng như ân cần đã khiến các tiểu tăng nhân choáng ngợp, miếu chùa của bọn họ chỉ là một nơi bình thường.
Ngoài việc chôn cất một nhóm các sĩ quan cảnh sát địa phương sinh ra ở Adachi, sắp tới cũng sẽ không có một buổi gặp gỡ của chính phủ nào được tổ chức tại đây, huống hồ các nghi lễ được tổ chức trong nghĩa trang không phải là các pháp sư của Xích Môn Tự, mà là cấp cao tăng đến từ nơi khác..
Sau khi vào trong, quan chức nhân viên nói một vài câu khách sáo, đám người đi về hướng những người vừa mới được an táng trong nghĩa trang.
Nghĩa trang rất bình thường, bia mộ không bị hư hại, và không có dấu vết cho thấy mộ của Tùng Trung đã bị phá hoại.
Một số người đã chụp ảnh xung quanh nghĩa trang, một số người đã sử dụng các công cụ để viết dòng chữ trên bia mộ của Tùng Trùng, một số người đã lấy một số mẫu cơ thể từ những cây bên cạnh nghĩa trang...
Với những hành động như thế này, các nhà sư giống như bị một cái tát vào mặt.
Thực sự mạo muội quá.
"Xin lỗi vì đã làm phiền, phường chủ." Nhân viên của chính phủ đưa một khoản tiền rồi họ cũng rời đi.
Tiểu tăng Hi Lý bối rối và tiếp nhận tiền.
"Phường chủ, ngôi đền của bạn là một vùng đất phong thủy."
"Vâng, đúng vậy."
"Không biết phật hiệu của các tăng nhân là như thế nào?"
Tiểu tăng lấy lại tinh thần, lộ một nụ cười của doanh nghiệp đầy bản lĩnh: "Mọi người đều tập trung vào việc học Phật Pháp, và chủ trì là người có hiểu biết cao nhất."
Nghĩ đến chủ trì của Vạn Phúc Tự bị ám sát mấy ngày gần đây chủ trì của Xích Môn Tự cũng trốn đi nhưng không thể nào giảm đi tính uy nghiêm đạo mạo, tiểu tăng kia lập tức nhanh trí nói: "Chỉ là những ngày này chủ trì đang ở nhà để tập trung nghiên cứu phật hiệu, cho nên tạm thời không có ở trong chùa."
"Là vậy à." Các quan chức chính phủ nhìn nhau liếc mắt một cái. "Có số liệu rồi."