Translator: Waveliterature Vietnam
"Thủy Dã Không đến đấy à?" Nhìn thấy Thủy Dã Không đi vào cửa hàng, bà Hải Bộ Huệ mỉm cười.
Bởi vì ghé qua văn phòng môi giới đó nên hắn đến chậm một chút, khi Thủy Dã Không bước vào trong cửa hàng thì thời gian cũng không còn sớm nữa, bà Hải Bộ Huệ cùng Hải Bộ Sa đang cuống hết cả lên.
"Thật ngại quá, hôm nay đến trễ quá."
Thủy Dã Không cúi đầu xin lỗi, nhanh chóng lên lầu thay quần áo, đây là lần đầu tiên hắn đi làm muộn, chậc, không biết thời gian trễ này sẽ bị trừ vào tiền lương không.
"Phải là ta ngại mới đúng
chứ." Bà Hải Bộ Huệ cầm một miếng thịt lợn nướng, rồi nhanh chóng cắt nó thành nhiều phần bằng nhau. "Vừa mới trở về từ Yamanashi đã ngay lập tức đến đây, không để cho Thủy Dã Không có một chút thời gian rảnh nào."
Đang nói dở, lại có thêm khách vào nhà hàng ăn cơm.
Việc kinh doanh của cửa hàng so với ngày trước thì bận rộn hơn bộn phần.
Khi Thủy Dã Không mới bước vào, hắn thấy Hải Bộ Sa đang làm việc giống như một con ong chăm chỉ, rửa chén bát ở một nơi rồi lại làm thêm đồ ăn, rồi lại cầm muỗng khuấy món bánh mochi ba màu mà Thủy Dã chế tạo ra.
"Thủy Dã Không...." Nhìn thấy Thủy Dã Không đến rồi, khuôn mặt của Hải Bộ Sa hiện lên một vẻ như thể sắp cứu được một bàn thua trông thấy, "Mấy cái bánh mochi này, ta làm không tốt lắm."
Cô cúi đầu nói tiếp: "Nó không phải có hương vị quen thuộc như Thủy Dã Không làm, mẹ ta cũng không rành về món này cho lắm, khi nấu xong hương vị rất bình thường."
Thủy Dã Không dở khóc dở cười, món bánh mochi hắn làm bừa mà cũng tạo ra nó được nó, người khác làm nó không được cũng là chuyện bình thường.
"Kỳ thật cách nấu đấy sai rồi, ta quen với cách chế biến món đó như thế này hơn." Thủy Dã Không cầm một cái bánh mochi ba màu cho vào miệng rồi nhai một lúc, chính xác mà nói thì đây không phải là hương vị mà hắn làm, "Hãy để ta làm món bánh mochi ba màu này nhé. "
Bánh của cửa hàng Hải Bộ xem chừng đã rất nổi tiếng, thậm chí khi không phải là bánh ba màu do chính Thủy Dã Không làm, nhưng cửa hàng vẫn bán rất được khách, nói trắng ra thì ở đảo quốc món bánh này nổi tiếng như là bánh trôi, nếu làm nó bằng cả tấm lòng thì sẽ ra được một món ăn ngon, món này tuy nhìn thì rất đơn giản, nhưng để học và làm được nó thì thật sự rất khó, nếu muốn được như các đầu bếp chuyên nghiệp, cần phải có rất nhiều nỗ lực cố gắng cộng thêm tài năng thiên phú thì may ra mới có thể làm được.
Thủy Dã không có cố gắng, cũng chả có thiên phú, chỉ làm bừa.
Sau khi tiếp nhận công việc từ Hải Bộ Sa, Thủy Dã Không rửa tay cùng các đồ ăn mua ở chợ.
Việc vận chuyển lương thực thực phẩm ở quận Adachi cũng trở lại bình thường, không cần phải mất thời gian để đi đến các quận khác hoặc nhận thức ăn từ thành phố Cao Gia, thực khách quen thuộc của nhà hàng ngoại trừ các viên cảnh sát còn có một số nhân viên văn phòng, đối với người bình thường mà nói, một trận khủng hoảng sắp ập tối, trước áp lực sinh tồn sớm muộn gì họ cũng khuất phục, đảo Hiroshima và Long hiện tại nhân khí tràn đầy hay sao, trừ khi là dư chấn của vụ án giống ở Fukushima còn tồn tại lâu như vậy.
Cảnh sát luôn là những vị khách quen thuộc thường xuyên đến cửa hàng, nhưng tất cả mọi sự chú ý đều đổ vào ba gã nhà sư đang ngồi chung bàn phía trên kia.
Nhìn vào trang phục trên người lại còn uống rượu, ba gã tăng nhân kia hẳn là những người không tốt.
"Ngài gọi thêm món mì cá Udon...." "Thủy Dã Không bưng một khay thức ăn đặt ra trước mặt những người đó, trên mặt cố tỏ ra như không nghe thấy cuộc hội thoại của ba nhà sư đó.
"Hai ngày này thật sự mệt chết đi được."
"Xương cốt cột sống của ta đau thắt lên hết cả rồi, mấy ngày nay tổ chức quá nhiều nghi lễ như vậy thật sự kinh khủng, mỗi ngày phải nhận thêm mấy cái xác chết từ Giaps Mao...."
"Kinh khủng hơn là hai bên khu vực Mặc Điền Khu và phía Hoàng Xuyên, nghe nói rằng việc luyện tập liên tục không có bị gián đoạn."
"Quả nhiên, quả nhiên là như vậy..." Một nhà sư nhìn xung quanh thì thầm, "Chính phủ thực sự lo lắng về sự bất thường của các vong hồn, cho nên đem những thi thể đã chết đó cầu độ khóa lại linh hồn."
"Đừng nói bừa, không nên dọa người, mấy ngày này ta phải đi đến chùa miếu để khấn vái thờ cúng liên tục."
Chính phủ thực sự lo lắng về sự quấy phá của các vong hồn, hơn nữa nó cũng rất đáng sợ.
Nghị sự đường tại Điền Khu Đại Ngàn trực tiếp công bố về một "cuộc diễn tập quân sự" mới, mặc dù có một số thiệt hại đáng tiếc gây ra bởi một số người cây xuất hiện dưới núi Phú Sĩ, nhưng phía nội các chính phủ không thể nào ngồi yên không làm gì được, đã làm thì phải làm đến cùng hình ảnh tại hiện trường được hiện lên trực tiếp trước mặt mọi người ở Nghị Sự Đường.
Với một hình ảnh trực quan như vậy, những người này chắc chắn sẽ không còn tâm lý bàn quan chỉ lo lợi ích của mình nữa, những điều kỳ quái như vậy không chỉ xảy ra ở Tokyo, mà nó sẽ xảy ra ở mọi nơi một cách ngẫu nhiên không hề theo một quy luật nào, hiện tại thì có thể là không liên quan, nhưng tương lai thì ai chắc gặp được một chuyện hay ho gì, quả nhiên, khi những hình ảnh của tỉnh Yamanashi xuất hiện, bầu không khí của Nghị sự đường đang yên tĩnh thì, nội các hãy bình tình... có phải lừa dối hay không không quan trọng, một cuộc điện thoại thôi cũng sẽ biết rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, không ai giỡn vào lúc này đâu.
Một số thành viên chủ chốt của tỉnh Yamanashi bị dọa thót tim, không chỉ... mà còn cư dân của tỉnh Yamanashi sống bên cạnh núi Phú Sĩ, họ là những người dân lâu đời ở sở hữu rất nhiều đất đai quanh núi Phú Sĩ ở thượng nguồn của tỉnh Yamanashi hơn nữa đó còn là một nơi tiềm năng về du lịch, nếu như có chuyện như vậy xảy ra, giá đất của núi Phú Sĩ sẽ hạ xuống rất thấp, như vậy tài sản cũng sẽ bị giảm đi xuống rất nhiều, hơn nữa tại đảo quốc này bọn họ tự ý xa rời với chính phủ tự ý thâu tóm tập trung hết quyền lực như tạo ra một tiểu quốc của riêng mình, các thống đốc quận và ủy viên hội đồng quận đều là người cùng một giuộc, về phía tư bản đây là lực lượng nhạy cảm nhất, với một thị trường hỗn loạn như thế này, trừ khi bí quá hóa liều mới tiếp tục đầu tư chịu rủi ro như vậy.
Tỉnh Yamanashi, làng Minh Trạch.
Khách sạn của Dũng Rất Lang đã bị bao vây hoàn toàn, không phải do bị cảnh sát địa phương bắt giữ, mà bị Lực Lượng Tự Vệ trực tiếp phong tỏa, trừ lần đó ra, còn có những người lính da đen da trắng của các cường quốc khác, khi nhìn thấy những người lính này, người dân địa phương đều tự giác cúi đầu bước đi.
Mặc dù bên ngoài thì mạnh miệng nói vậy, nhưng trong lòng mọi người đều mười phần lo sợ trước những con quái vật kinh dị này, từ trường hợp của Mi Junqiang O hiện đang ở Okinawa, đã không thể biết được tung tích, làm cho dân làng ở làng Minh Trạch không một ai dám đi ra ngoài vì sợ mình gặp nguy hiểm, cho dù phía trước có là một vụ nổ chấn động nào đó đi chăng nữa cũng không một ai tò mò quan tâm, tò mò làm gì, mạng sống mới quan trọng, mạng sống quan trọng nhất.
"Hai người còn lại sống sót trong chiếc xe tăng hạng trung, hai người chết, còn người đàn ông trung niên thì hôn mê, hiện tại đã được xác định là ông chủ khách sạn, trước mắt đang được điều trị, không nguy hiểm đến tính mạng."
"Chà, sắp xếp tốt cả chứ."
Martin nắm chắc tay, quan sát một nhóm kỹ sư tiếp cận xác chết của người cây một cách cẩn thận.
Đi tới đi lui cũng vẫn là quân đội Miami, khi nhìn thấy Martin, không thể không bị khuất phục, đặc biệt là đảo quốc có địa vị thấp kém như thế này, Martin là chỉ huy hiện tại của Quân đội Inter-Miami, được đặt vào cuối cuộc chiến, chính xác đó giống như là một vị hoàng đế vậy, một vị tướng quân của nước bạn.
Đảo Quốc chọn nửa ngày cũng không thể tìm thấy một người nào dám dũng cảm nhận nghiên cứu xác chết của những người cây, Martin đã rất khó khăn mới tìm được một đội kỹ sư từ đồn trú của thủy quân lục chiến, mặc dù quân đội lục quân có tỷ lệ lớn nhất trong quân đội, nhưng như vậy cũng không thể phái người của hải quân hay không quân sao? Đội quân của hải quân lục chiến làm sao có thể so sánh với loại này được, chỉ có ngu xuẩn mới làm những điều này.
Nắm chặt một vũ khí xem nó như một thứ để an ủi, một số binh sĩ kỹ thuật đã tiếp cận được người cây, người đứng đầu hít một hơi thật sâu, tưởng tượng như chính mình đang chiến đấu với người ngoài hành tinh, "Chiến binh vũ trụ", vì nhân loại mà đã hy sinh tính mạng của mình cho sự nghiệp lớn lao.
Anh ta từ từ đeo găng tay chạm vào xác chết của người cây.
"Phập!"
Cơ thể người cây đột nhiên mở ra hai bên như cái ngăn tủ, một làn khói đỏ từ từ bốc lên rồi nhanh chóng tan biến.
Một lượng máu đỏ trào ra chính là máu tươi!
"FK!"
Một khối thi thể.
Có một xác chết nằm trong thân của người cây.
Một ánh mắt đang trừng lên, cả toàn thân đều bị cái cây ăn mòn, máu của anh ta hòa lẫn vào trong những vân cây, vết thương trên người bị mở rộng ra và máu trong cơ thể cũng đã bị hút khô cạn, nhìn vào khối thi thể này có lẽ trước khi chết anh ta không dám tin vào những gì mình thấy được.