Chương 114: Vận mệnh của những món quà

Translator: Waveliterature Vietnam

Thành phố Adachi, Hoa Khói, tại trường trung học Hoa Khói.

"Kỳ thi tuyển sinh trung học sắp diễn ra, tất cả học sinh phải xem xét cẩn thận." Giáo viên khuyến khích các học sinh trong lớp. "Ba năm học hành thật chăm chỉ là để tập trung cho vài ngày này, ngàn vạn lần không được nóng vội vào giây phút quan trọng cuối cùng này."

Mặc dù giai đoạn học trung học cũng là giáo dục bắt buộc, không có trường hợp nào không đi học, nhưng cũng ba bảy các loại trường trung học, nếu như tài năng có thể đạt điểm cao trong kỳ thi tuyển sinh trung học, thì đó cũng chính là đạt được mục tiêu đầu tiên trong cuộc đời, hơn nữa nếu như vào được các trường trung học tốt, thì có thể nửa bước vào các trường đại học nổi tiếng rồi.

Đây như một lời khích lệ tha thiết, cũng không biết có bao nhiêu người sẽ lắng nghe trọn vẹn những lời đó.

Tan học sau khi thu dọn sách giáo khoa và tài liệu, Ca Nguyên Mỹ Tịch bất ngờ túm tóc Tả Điền từ phía sau, giọng trầm thấp nói: "Tả Điền kia, thủ phạm chính là ngươi! Ngươi đã tạo hiện trường giả, muốn vu không cho Ca Nguyên Mỹ Tịch tiểu thư lương thiện đáng yêu là ta đây. "

"Đừng gây rắc rối nữa." Tả Điền nắm tay Ca Nguyên Mỹ Tịch, cầm theo túi xách đi ra hướng phía bên ngoài.

"Ta bắt chước không giống sao, có phải cũng có các nữ sinh đặc biệt làm trinh thám không?"

"Đúng vậy, là phi thường đấy, có một giai đoạn các nữ sinh trung học biến mình thành những nữ trinh thám."

Hai người đi cạnh nhau đến nơi thay giày, dọc trên đường đi hai cô gái xinh đẹp thu hút các nam sinh đến xem, các nam sinh trong trường Hoa Khói đều biết đó là hình bóng của hai tiểu mỹ nữ xinh đẹp.

Với việc tốt nghiệp sớm, các loại thông báo khác nhau liên tiếp được dán kín, có thể nói rằng đây đang vào giai đoạn hỗn loạn nhất có quá nhiều thứ để quan tâm, theo các thống kê được thực hiện bởi một khảo sát trước đây, một nửa học sinh trong trường trung học cơ sở và trường trung học phổ thông không được các giáo viên cuối khóa quan tâm, việc học sinh trung học yêu đương cùng nhiều vấn đề tồn đọng khác là bình thường, dựa theo công tác thống kê khảo sát, các học sinh trung học ở đảo quốc trong giai đoạn này hầu như một nửa đã trải nghiệm qua.

"Mấy ngày nay trông ngươi thật sầu khổ vẻ mặt luôn buồn bã không vui." Ca Nguyên Mỹ Tịch mở tủ dò xét một hồi.

"Có à." Tả Điền Thực Y cau mày, cô cảm thấy ngược lại là mình đang ở trong tình trạng rất tốt trong những ngày này.

Mỗi ngày sau khi về nhà cô làm một chút cơm, sau đó xoa đầu chú chó, sau khi xem một vài chương trình truyền hình thì liền toàn tâm toàn ý hết mình cho việc học, giống như bị các vị thần học tập bám vào!

Chẳng lẽ dành quá nhiều thời gian cho việc học tập, làm cho sắc mặt của bản thân không được tốt sao?

"Biết nói như thế nào nhỉ, chỉ là càng nói thì càng không biết nên nói như thế nào cho phải." Dò xét trong ngăn tủ một hồi Ca Nguyên Mỹ Tịch thất vọng thu tay về.

Càng ngày mình càng nói lúng túng?

Không phải chứ, rõ ràng cũng giống như trước đây mà, không có người nào khác trong trường ngoại trừ Ca Nguyên Mỹ Tịch là cô hay trao đổi, Thủy Dã không ở nhà, nhưng cô cũng Tiểu Q để làm bạn hay nói những từ như "đến đây" "tránh ra" "ăn uống linh tinh thế".

"Tức thật mà." Ca Nguyên Mỹ Tịch đóng ngăn tủ lại tức giận nói.

Tả Điền vẫn đang suy nghĩ về lời nói của Ca Nguyên Mỹ Tịch, nghe vậy quay sang nhìn lại: "Tức giận chuyện gì?"

"Cái này." Ca Nguyên Mỹ Tịch hai tay vẽ ra một hình chữ nhật.

Tả Điền phỏng chừng Ca Nguyên Mỹ Tịch đang vẽ mà cô ấy vẫn luôn được nhận.

"Thư đấy, không có thư tỏ tình." Biểu cảm của Ca Nguyên Mỹ Tịch như thể mất mát một cái gì đấy.

"Thứ này à?" Tả Điền Thực Y thuận tay tìm thấy một phong bì trong tủ, khi thời gian tốt nghiệp đang càng ngày đến gần, các nam sinh ngày càng không thể kìm nén được những rung động thanh xuân của mình, nửa tháng qua Tả Điền và Ca Nguyên Mỹ Tịch nhận được hàng tá những lá thư tình.

"Ah, cô đã nhận được liên tục vài ngày qua, ngày hôm qua còn nhận được một lèo bốn phong thư."

Ca Nguyên Mỹ Tịch vươn tay chụp lấy phong bì. "Cho ta xem lần này là thư tình của ai."

Tả Điền Thực Y không để ý quá nhiều, cô không quan tâm đến những điều nhàm chán đó, tất cả những lá thư tỏ tình mà cô nhận được đều không mở ra, bị ném thẳng vào thùng rác ra khu tái chế.

"Là Sam Nguyên Hoằng của lớp C, dáng khá cao, tướng mạo có một chút đẹp trai." Ca Nguyên Mỹ Tịch lật xem một chút, khóe miệng nhếch lên rồi ghé vào tai Tả Điền nói, "Ta thấy hắn rồi, hắn đang đứng ở hành lang và nhìn trộm vào đây, làm sao giờ nhỉ, ngươi có muốn xem qua một chút không?

Đây chính là một con mồi béo bở."

Đẩy khuôn mặt của Ca Nguyên Mỹ Tịch ra, khi mà nói chuyện với một khoảng cách gần như vậy, thì không khí tỏa nhiệt rất ấm nóng khiến cho hai tai Tả Điền ửng đỏ: "Nói chuyện như thế này không phải rất nhàm chán sao, con mồi hay thứ gì đó, ngươi xem đây là trò đùa sao, hơn nữa ngươi phải thích, như vậy thì ngươi mới có thể đáp lại ân tình của hắn, ta đoán chừng người bạn lớp C kia đang rất hạnh phúc hy vọng đấy. "

Thay giày để bên ngoài, Ca Nguyên Mỹ Tịch bĩu môi: "Loại nam sinh như thế này ta không có hứng thú, muốn tìm thì cũng phải tìm.... người như Thủy Dã Không á."

"Hơn nữa, càng nhận được nhiều thư tình, không phải càng chứng minh rằng ta là một nữ tử rất hấp dẫn sao!" Ca Nguyên Mỹ Tịch lộ ánh mắt như một người thợ săn, cô đang vào độ tuổi rực rỡ nhất của cuộc đời mình, cô có quyền kiêu ngạo và khước từ nó.

Tả Điền Thực Y lắc đầu, cô không ủng hộ ý tưởng của Ca Nguyên Mỹ Tịch, chỉ dựa vào lá thư tình vô tri này để chứng minh bản thân, chả khác nào những con chim này so sánh với những con chim kia dựa vào bộ lông sặc sỡ của mình.

Cũng may Ca Nguyên Mỹ Tịch với cô giống nhau là không bao giờ trả lời thư tình, cùng không phát ra tín hiệu sẽ hồi âm, đó là cách cư xử của một cô gái xinh đẹp, thật là kinh tởm khi trò chuyện với những tên này, nhưng họ thích cảm giác được người khác theo đuổi, nhận được những câu từ hoa mỹ cùng quà tặng, sau đó tha hồ lạnh lùng, từ chối một cách khéo léo hoặc phũ phàng.

Người ta không biết rằng tất cả những món quà trên thế giới này, kỳ thực đều là vận mệnh được âm thầm cất giấu vào.

Nếu không cắt đứt sạch sẽ những ý niệm ở trong đầu những nam sinh lụy tình đó, không sớm thì muộn cũng bị mang tiếng là những kẻ thảo mai đào mỏ, nói không chừng một ngày nào đó sẽ bị đánh tan xương nát thịt.

Biến cố gia đình đã khiến Tả Điền Thực Y trưởng thành hơn rất nhiều, so với những người cùng lứa với cô thì cô giống như một bà cụ non năm mươi tuổi, dùng ánh mắt lạnh băng bàn quan nhìn những người đang múa máy xung quanh mình cô cũng không hề biết mình giống như một bà cô già.

"Đã lâu lắm rồi cùng không nhìn thấy Thủy Dã Không, hay ngươi hãy kêu hắn đến đây đi, hãy để cho chúng ta gặp nhau đi."

"Ta với hắn cũng chưa quen biết nhiều"

"Sao cơ?"

Lão yêu quái sẽ trở lại sau hai ngày, ta không biết liệu hắn có va chạm với người khác trong chuyến đi của mình không...Lo lắng về cái gì chứ, với năng lực của hắn như hiện tại thì tuyệt đối sẽ không mệnh hệ gì, nên lo lắng cho đối phương thì đúng hơn.

Sau khi đi cùng được một lúc, thì hai người tách ra, đi một mình thui thủi trên con đường lớn, Tả Điền Thực Y cố gắng nghĩ về kỳ thi sắp tới, nhưng lại bị những lời của Ca Nguyên Mỹ Tịch ám ảnh, rồi cô lại thở dài suy nghĩ về Thủy Dã Không.

Thủy Dã Không mặc trên người bộ đồng phục học sinh, sau khi tắm xong mái tóc hắn vẫn còn ướt sũng, cầm con dao trong Trì Chính Hội…...

Tả Điền lắc đầu vài cái thật mạnh, xua tan một mớ suy nghĩ bùi nhùi trong đầu.

"Nghĩ về hắn làm cái gì chứ, qua vài ngày nữa thì hắn quay lại thôi."

Đứng trước căn phòng cho thuê, Tả Điền Thực Y cau mày.

Trong phòng sao lại có âm thanh như tranh cãi ầm ĩ rồi, có phải tâm trạng Tiểu Q lại khó chịu như bị ai dồn ép không?

Cũng không đúng sau khi Thủy Dã Không đi rồi, Tiểu Q trở nên vui vẻ ôn hòa hơn, tuy rằng nó không mở miệng lè lưỡi hơn hở như lúc trước, nhưng nó luôn có cách làm cho bản thân vui vẻ bằng việc bật TV lên chuyển kênh chương trình động vật, cùng các chương trình tấu hài.

Mở cửa phòng ra, Tả Điền Thực Y mở to hai mắt.

"Ngươi muốn gϊếŧ con chó à?"