Translator: Waveliterature Vietnam
Nhân viên tìm kiếm và sơ cứu được điều đi, đối với các đồn cảnh sát xung quanh núi Phú Sĩ mà nói thì, hầu như hàng năm đều tổ chức tìm kiếm, đặc biệt là trong tháng hai. Vào dịp này thời tiết không nóng, vẫn có tuyết đọng lại, hơn nữa cũng không phải mùa du lịch cao điểm, thiên thời địa lợi như thế này làm cho người leo núi yêu thích nhất, có thể hưởng thụ phong cảnh độc đáo của núi Phú Sĩ, mà không sợ bị người khác quấy rầy.
Nhưng mà mỗi năm vào những lúc như thế này thì những cuộc gọi thông báo tìm kiếm tung tích của các nhà leo núi được thông báo rất nhiều, cho dù là người có kinh nghiệm lâu năm cũng khó tránh khỏi trượt chân, nhưng cảnh sát không ngờ hôm nay việc tìm kiếm ở trên núi là vì hai học sinh trung học.
Mấy chục viên cảnh sát tập hợp ở bên ngoài Thanh Mộc Nguyên, còn có một số người khách nhiệt tình giúp đỡ, tổ chức tìm kiếm rộng rãi, nhưng mà tất cả mọi người đều đủ khôn ngoan để tìm kiếm ở trong phạm vi cho phép, giống như dự đoán của Thủy Dã Không, không ai dám tiến sâu vào khu rừng.
Hắn tiếp tục quan sát trạng thái bất ổn không phải người không phải yêu của Thủ Võ Hùng.
Nhưng lúc này ở Thanh Mộc Nguyên Hải, có hai gã đàn ông trên khuôn mặt có một sự kích động gì đó.
"Chết tiệt, Thạch Tỉnh, tại sao lại có nhiều cảnh sát ở bên ngoài như vậy." Gã thanh niên cường tráng với gương mặt hung tợn nhìn vào người bạn đồng hành bên cạnh hắn, anh ta đang bước nhanh với bốn bề đều cây là cây.
Hắn cố gắng ổn định tinh thần, nhưng Thạch Tỉnh hoàn toàn hoảng loạn luống cuống, người không ngừng run rẩy, run cầm cập như cầy sấy: "Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai, hay là chuyện chúng ta gϊếŧ người đã bị bại lộ? Có phải do người phụ nữ kia tố cáo, Tá Đằng nhỉ."
"Không thể chứ, kế hoạch gϊếŧ người này chỉ chúng ta và cô ta biết, chuyện này bại lộ, đối với cô ta trăm hại chứ không có lợi ích gì, thế thì tốt ở chỗ nào? Huống hồ gϊếŧ người sâu trong rừng rậm Thanh Mộc Nguyên này, ai mà có thể ngờ tới được?"
Thạch Tỉnh cùng Tá Đằng đều là cặn bã của xã hội, hơn bốn mươi tuổi vẫn là những kẻ vô tích sự, gia nhập xã hội đen lúc còn trẻ, không có một chút trò trống gì, cũng không muốn làm cu li, không có kỹ năng trong công việc, hằng ngày chỉ thường đi làm trộm cướp.
Một bước ngoặt xuất hiện trong vài ngày trước, một người phụ nữ bí ẩn đã liên hệ Tá Đằng, hứa với hắn sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của hắn nếu... gϊếŧ được người chồng của cô ta, hắn sẽ nhận được một khoảng tiền lớn.
Tá Đằng đã tìm hiểu kỹ, người đó là vợ của một lão thương gia giàu có nổi tiếng ở tỉnh Shizuoka, tiền nhiều không đếm xuể, không cần phải...lừa bọn họ để làm trò cười, Tá Đằng chấp nhận yêu cầu của đối phương, rồi còn kéo theo ông bạn già của mình đi để đảm bảo thành công.
Đối phương cũng rất chắc chắn, đã gửi trước cho Tá Đằng một khoản tiền đặt cọc, ước chừng khoảng hai mươi vạn yên, sau khi thành công sẽ chuyển số tiền còn lại, Tá Đằng cũng không muốn chỉ cầm có hai mươi vạn yên trong tay rồi cao chạy xa bay, hắn muốn nhiều hơn thế.
Bà phu nhân giàu có cũng lên một kế hoạch tuyệt mật, là một người đàn ông giàu có ở tỉnh Shizuoka, người đàn ông bị gϊếŧ bởi tên thanh niên là người vì ông ta sở hữu một sân golf xa xỉ dưới chân núi Phú Sĩ, thời gian sắp tới sẽ đến sân golf bên cạnh Thanh Mộc Nguyên Thụ Hải để chơi, nắm được thời gian khi ông ta xuất hiện ở núi Phú Sĩ, rồi hạ sát ở đây dựng hiện trường giả là cảnh tự tử, khi sự việc thành công, hắn Tá Đằng mới có thể nhận được số tiền còn lại – lý do tự tử và kế hoạch của bà phu nhân dựng lên rất tốt, chỉ cần bọn chúng thực hiện.
Tá Đằng không quan tâm rằng phú hào phu nhân với người chồng có gì gian xảo xấu xa, chỉ cần gϊếŧ ngươi, nhận tiền là đủ rồi!
"Không cần hoảng loạn, trước hết chúng ta nên đi vào bên trong, đợi cho sóng gió qua đi rồi trở ra."
Tá Đằng rất bình tĩnh, hắn mang theo rất nhiều lương thực trong ba lô.
Thức ăn cũng đủ cho cả hai ăn nửa tháng, cho dù thức ăn không đủ, bên cạnh không phải còn có Thạch Tỉnh hay sao.
Ngay lúc hai người vừa cất bước đi, bên cạnh đó liền có tiếng một cô gái truy hô.
"Ai đó?" Tá Đằng với ánh mắt hung ác quay đầu lại, nhìn gắt gao chăm chăm nơi có tiếng la.
Thạch Tỉnh sợ tới mức lôi con dao nhỏ ra.
Ngay tại hiện trường nơi bọn họ vừa dựng giả hiện trường vụ tự tử, một đôi nam nữ học sinh đã đứng gần đó, hoảng sợ nhìn thấy cảnh người đàn ông phú hào treo cổ.
Thân thể kỳ dị của phú hào treo trên ngọn cây, cơ thể đung đưa lắc lư, trông như một con búp bê.
"Ma, ma..." Hạ Hồ ôm bạn gái đang sợ hãi vào một bên vai, sợ hãi nhìn người đàn ông treo lơ lửng trên cây.
"Không phải sợ, không cần phải sợ." Hạ Hộ bộ dạng cũng trông rất hoảng loạn kinh hãi, chỉ có điều hắn là bậc nam tử, dù không quá cao, nhưng hãy dùng điều này để thể hiện cho lòng dũng cảm, âu nó cũng có thể bù đắp cho diện mạo khuyết thiếu, thoạt nhìn thì trông hắn vẫn có chút bình tĩnh hy vọng, "Tiếp tục đi, chắc chắn có thể đi ra ngoài."
Giống như những tình yêu thanh xuân cuồng nhiệt của các chàng trai và cô gái, hai người Hạ Hộ tối hôm qua đi vòng ra sau, trong đầu nóng lòng chỉ muốn được đi đến núi Phú Sĩ xem cảnh mặt trời mọc, thế nhưng cũng lúc đó cơ thể của họ như bị ai đó kí©h thí©ɧ là đi vào sâu hơn nữa, kết quả là bọn họ đã xem thường uy lực rừng già đi sâu vào trong khu rừng, chủ quan về khả năng xác định phương hướng của bản thân, chỉ trong một thoáng đi vào họ liền bị lạc phương hướng, đầu óc choáng váng đi vào một cách mơ hồ vào sâu bên trong rừng Nguyên Thụ Hải.
Ngay lúc hai người đang sợ hãi mất thần hồn, Tá Đằng hô to kéo thần hồn họ quay về.
"Thật tốt quá, ở nơi như này mà vẫn còn có người khác." Hạ Hộ nhìn về phía hai người Tá Đằng, người hơi nghiêng sang một bên, đứng trước mặt bảo vệ bạn gái.
Nhìn thấy chỉ là hai học sinh, Tá Đằng cúi người xuống, chặn con dao của Thạch Tỉnh lại: "Đừng nên động thủ."
"Các người có phải là người leo núi không?" bạn gái của Hạ Hộ vui vẻ hỏi, chúng tôi bị lạc đường từ hôm qua đến giờ, nếu không có bạn trai ở bên, cô sớm đã suy sụp tinh thần, buổi tối ở trong rừng rậm này thật kinh khủng, từng cái cây đều giống như một quỷ ma sống trong đó.
Tá Đằng nhìn đi nhìn lại lên cơ thể mình, vì để phòng ngừa trường hợp ngủ lại trong rừng, hắn mang trên người rất nhiều thứ, trên lưng còn vác theo một cái ba lô lớn hơn, nhìn qua thì thật trông giống vận động viên leo núi.
"Ta là một người đam mê leo núi ở Izu, làm thế nào hai tiểu tử ngươi lại đến đây vậy? Trên người lại mang ít đồ như vậy." Tá Đằng phát huy tính gian xảo của mình sau nhiều năm làm côn đồ cướp giật.
Hắn mang bao tay vòng ra sau lưng, đem con dao găm của Thạch Tỉnh mà dấu đi.
Hạ Hộ tiến vài bước về phía trước: "Chúng ta là học sinh tại trường trung học Kawaguchiko. Tối qua không cẩn thận bị lạc vào..."
"Phải... Đúng vậy." Mặc dù nghi ngờ sao bạn trai lại nói là học sinh trung học Kawaguchiko, nhưng vẫn thuận ý gật đầu.
Học sinh gần đó?
Thạch Tỉnh nhát gan trên mặt xuất hiện chút lo sợ, hắn biết rõ Tá Đằng là một người tàn nhẫn, một khi Tá Đằng cho rằng hai người này đã thấy được cảnh bọn họ gϊếŧ người, Tá Đằng nhất định sẽ hạ thủ hai người bọn họ.
Biết được hai người là học sinh ở gần đó, Tá Đằng không cau mày.
Bên ngoài đang tìm kiếm vậy có lẽ là vì hai người kia?
"Các ngươi quá bất cẩn, may là chúng ta cũng phải xuống núi, để ta đưa các ngươi đi ra ngoài." Nói xong, Tá Đằng đưa đôi tay như muốn cầm lấy Hạ Hộ, "Đi theo chúng ta, rất nhanh thôi có thể đi ra ngoài."
Bất kể đối phương có phát hiện hay không, trước hết phải khống chế bọn họ, không làm phát sinh chuyện vô tích sự khác, nếu bị phát hiện... bộ dạng nữ sinh bên cạnh tuy rằng bình thường, nhưng còn trẻ tuổi à.