chương 23. Tu La tràng đích nhiều hợp tấu (3)

Trước mắt một màn đêm.

Tay chân nặng nề giống như hoá đá, mà thân thể lại như không phải của mình, động liên tục vừa động thủ chỉ đều không thể làm được. Cơn đau ở ngực vẫn tiếp tục, co giật theo từng nhịp đập của trái tim, và y muốn nhíu mày, mở miệng và hét lên, nhưng y thậm chí không thể làm một hành động đơn giản như vậy.

. . . . . . Đã xảy ra cái gì. . . . . .

. . . . . . Madara. . . . . .

Trong mê mang, y lờ mờ thầm nghĩ, cũng muốn cố gắng mở mắt hoặc là nói gì đó, nhưng chút sức lực trên người đều không có, cái gì đều làm không được. Cảm giác buồn ngủ mệt mỏi nặng trĩu bao phủ trong đầu, cho dù chỗ ngực luôn đau đớn không ngứng, nhưng dần dần, y cảm giác được ý thức chìm vào hỗn độn từng chút một.

Đến cuối cùng, y rốt cục hoàn toàn mất đi ý thức.

. . . . . .

Không biết qua bao lâu, dần dần, cảm giác mệt mỏi nặng nề bắt đầu biến mất, một chút sức lực cũng dần dần trở lại thân thể. Senju Hashirama giãy dụa, dùng hết toàn lực, mí mắt rung động một chút, rốt cục, y mở mắt.

Một đường ánh mặt trời vốn nên êm dịu ánh vào mi mắt, rồi đột nhiên chiếu vào ánh mắt y tê rần, mi mắt theo bản năng nhắm chặt, lại một lát sau, y mới lại run rẩy, thong thả, rồi mở mắt.

Trước mắt đầu tiên là một mảnh mơ hồ, chậm rãi, rồi dần rõ ràng, tạo thành vật tượng rõ ràng. Ánh vào trong mắt y, là một ngôi nhà đơn giản đã có chút cũ nát, nóc nhà cùng vách tường bằng gỗ, cửa sổ giấy nữa mở ra, cho ánh sáng buổi sáng dịu nhẹ và một làn gió nhẹ thổi vào. Với sự trở lại của thị giác, các giác quan khác dần dần trở nên rõ ràng hơn, Senju Hashirama ngửi thấy được mùi đắng của thảo dược đọng lại chưa tan hết, mà không chỉ có vị thảo dược còn thêm cả mùi máu thoang thoảng trên người của mình, thân thể đang nằm trên giường gỗ đơn giản, trên giường chỉ lót vải bố mỏng và thô.

. . . . . . Đây là chỗ nào?

Senju Hashirama chớp mắt, vẫn còn hơi choáng váng.

Lúc này, mở cửa tiếng "kèn kẹt" vang lên, một bóng người hơi gầy bước vào, theo âm thanh Senju Hashirama quay đầu sang một bên một cách khó khăn, thì nhìn thấy một bà cụ tóc hoa râm, quần áo cũ và mộc mạc đang đi về phía y với một cái bát gỗ.

"Ồ," bà lão kêu lên ngạc nhiên khi thấy Y quay đầu lại, và chạy đến giường y, đặt bát gỗ trong tay lên chiếc tủ bên cạnh, và nghiêng người về phía trước để kiểm tra y, "Cháu tỉnh rồi...... Đừng cử động, cháu bị thương không nhẹ, sẽ cần phải nghỉ ngơi điều dưỡng trong một thời gian." Khi bà lão thấy y đang cố gắng di chuyển cơ thể, bà nhanh chóng đưa tay ra để ngăn y lại và yêu cầu nằm xuống.

". . . . . . Bà. . . . . . Chào bà. . . . . . Này. . . . . . Này, nơi này. . . . . . Có phải là . . . . ." Senju Hashirama cố gắng, vắt ra vài từ khô khan từ giữa đôi môi và hàm răng cứng đờ của mình rồi hỏi đối phương.

"Nơi này sao. . . . . . Nơi này là thôn Amatsu, một ngôi làng nhỏ hẻo lánh ở biên giới Hỏa quốc," bà lão mỉm cười dịu dàng hiền lành với y, và trả lời một cách tử tế, "Ta là Imai Kazusa, cháu có thể gọi ta là bà Kazusa, ta đã tìm thấy cháu khi ta đi hái thảo dược trong khu rừng nhỏ gần biên giới, liền đưa cháu về đây. . . . . . Cháu bị thương nặng đến nỗi ta gần như nghĩ rằng cháu không qua khỏi, nhưng may mắn thay, trời cao phù hộ, cháu bình phục rất nhanh —— trong đời ta chưa bao giờ thấy ai hồi phục nhanh như vậy. . . . . . Có lẽ là ta kiến thức hạn hẹp."

". . . . . . Cám ơn. . . . . . Cám ơn bà." Senju Hashirama cong ... khóe môi, nở một nụ cười cứng ngắc, nói tạ ơn Imai Kazusa.

"Không cần cảm ơn, ta vốn chính là thầy thuốc —— mặc dù ta chỉ là một thầy thuốc bình thường không tài giỏi gì, nhưng ta không thể thấy . . . . . ." Bà do dự một chút, sau đó nói một cách nghiêm túc, "Nhìn thấy một người mang thai chết trước mặt ta."

". . . . . . cháu. . . . . ." Senju Hashirama muốn giải thích gì đó, rồi lại cảm thấy không biết nói sao —— tình huống của y quá đặc biệt để những người không biết câu chuyện bên trong có thể hiểu được.

"Không cần phải nói." bà lão nhẹ nhàng giơ tay ngắt lời y, trấn an nói, "Ta biết rõ cháu là đàn ông, đôi mắt của bà già này không bị mù như vậy. . . . . . trước kia ta đã nghe người ngoài thôn nói qua chuyện này, không có gì ghê gớm, cháu cũng không cần nghĩ nhiều, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt. . . . . . Đúng rồi, ta đã giúp cháu thay quần áo, chúng dính đầy máu, không thể mặc được. Bộ quần áo cũ trên người cháu là ta tìm được, ta chọn chất liệu mềm mại nhất có thể, nhưng vẫn rất khác so với bộ quần áo cháu mặc, cháu mặc đỡ trước đi, chờ ta vá lại quần áo giúp cháu một chút, sau đó cháu thay lại."

". . . . . . Không sao ạ." đã qua một đoạn thời gian, sức lực của Senju Hashirama đã trở lại một chút, ít nhất nói chuyện đã chẳng phải khó khăn nữa .". . . . . . Cảm ơn sự giúp đỡ của bà." Y không ngạc nhiên khi quần áo trên người đã thay đổi từ bộ kimono mềm mại và thoải mái ban đầu sang một vải gai hơi thô, chính là —— bộ kimono y mua thực sự là một chất liệu tốt, nhưng nó không phải là một loại vải đặc biệt đắt tiền, người bình thường có thể mua được. Hơn nữa từ sau khi thời đại Chiến quốc kết thúc, Ngũ đại quốc đã hòa bình một thời gian, xã hội dân sinh cùng khoa học kỹ thuật ó những tiến bộ vượt bậc, y căn bản đã không còn thấy người ta mặc quần áo được mai bằng vải gai thô ráp này. . . . . . Nhưng theo Imai Kazusa nói, quần áo trên người y vẫn là chất liệu tốt mà bà đặc biệt chọn ra. . . . . .

Senju Hashirama đột nhiên có một linh cảm xấu.

Y cẩn thận kiểm tra quần áo của Imai Kazusa, và thấy rằng chúng không chỉ cũ, trắng và phai màu do giặt hồ, mà kiểu dáng còn rất cũ - hoàn toàn khác với những bộ quần áo đơn giản và nhẹ nhàng hàng ngày mà Y đã thấy kể từ khi Konoha được thành lập, mà kiểu dáng giống như trước thời kỳ Sengoku (Chiến quốc). Nhớ lại đồ đạc trong phòng thô sơ, trái tim của Senju Hashirama đập một cái: ...... Không, không thể nào...... Làm sao có thể......

Cứ việc trong lòng lặp lại nói cho đã biết không có khả năng, Senju Hashirama vẫn là chần chờ một chút, mở miệng hỏi nói: ". . . . . . Cái kia. . . . . . Xin hỏi. . . . . . Hiện tại là cái gì thời điểm?"

"À," Imai Kazusa mỉm cười trả lời, "bây giờ là ngày 17 tháng 9, và cháu đã ngủ được ba ngày rồi."

". . . . . . Có thể. . . . . . nói cụ thể chút. . . . . . Tỷ như năm nay là?"

". . . . . ." Imai Kazusa lộ ra ánh mắt có chút hoang man, nhưng vẫn trả lời. “Là năm 797 Thiên Hỏa.”

"!" Linh cảm xấu đã trở thành sự thật, Senju Hashirama đau đầu nhắm mắt lại, nếu không phải y không thể cử động, y sẽ muốn che mặt lại than thở, thật sự là thời đại Sengoku (Chiến Quốc)!! Y đã trở về quá khứ!!

……………Thôi rồi.

Senju Hashirama than thở trong lòng.

...... Konoha vẫn chưa được thành lập, Senju và Uchiha vẫn chưa liên minh, và mình đã hơn sáu tháng rồi, vì vậy không lâu nữa mình sẽ sinh, đến lúc đó mình phải đi tìm ai đỡ đẻ?!!! Tìm chính mình ở thời đại này sao?!!!

Senju Hashirama tưởng tượng một chút bản thân là Senju Hashirama trong thời đại này, vẫn đang cố gắng kết minh với Uchiha và liên tục thất bại, đúng lúc này, bản thân đến từ tương lai tìm đến nhà để được giúp đỡ, to bụng và mang thai – trùng hợp cha đứa trẻ còn là người đàn ông họ Uchiha Madara nào đó......

...... Làm sao bây giờ, đột nhiên cảm thấy phải cầu phúc cho bản thân trong thời đại này......

Một nam nhân tóc dài nào đó đang ở xa trong vùng đất của tộc Senju đột nhiên rùng mình dữ dội.

"...... Đột nhiên, mình có một dự cảm xấu.”Y lẩm bẩm, sau đó cúi đầu trầm tư cho đến khi em trai đẩy cửa vào mang theo một chồng văn kiện.

"Senju Hashirama!" Vẻ mặt Senju Tobirama u ám, đẩy tài liệu cầm trong tay vào ngực y, "Nếu huynh có thời gian ở đây thẫn thờ, sao huynh không giải quyết những tài liệu này cho đệ! Huynh có biết đã chất đống trong phòng bao nhiêu rồi không!! Đừng lười biếng!!"

"Tobirama QAQ ......" Senju Hashirama cầm một đống tài liệu, nhìn em trai mình với đôi mắt đẫm lệ, "Giải quyết tài liệu rất chán...... Giúp ta ......."

"Đừng nghĩ tới!" Gân xanh trên trán sắp Senju Tobirama đều lộ ra, "Đệ đã giúp huynh bao nhiêu lần rồi! Huynh là tộc trưởng hay đệ là tộc trưởng!! Lần này đừng lười biếng!! "

"Tobirama QAQ............" Senju Hashirama kéo tay áo em trai mình và cầu xin bằng một giọng nhẹ nhàng.

"Đừng có mơ!! Đệ đã giúp huynh nhiều lần!! "

"QAQ ...... Tobirama...... Giúp huynh với...... " Senju Hashirama nắm lấy tay áo của đệ đệ và lắc nó một cách bất đắc dĩ.

"......"

"...... Được rồi, gia huynh ngu ngốc, huynh buông tay trước đi......"

"Đệ là tốt nhất!! Tobirama." Senju Hashirama mỉm cười và ôm lấy em trai mình một cái.

"Đừng có ôm!! Buông đệ ra!! "

"Khụ khụ ~"

"Đồ ngốc!!"

Bỏ qua hàng loạt tiếng ồn ào phát ra từ phòng của tộc trưởng, Shinobi giàu kinh nghiệm đi ngang qua thở dài, " Hashirama – sama vẫn tràn đầy sức sống" và " Tobirama – sama vẫn có trách nhiệm như mọi khi......

...... Gia đình Senju hôm nay cũng là một ngày bình yên, điều này thật đáng mừng.