Hơi thở nặng nề, ta phẫn hận quay đầu, hắn càng thêm đắc ý, một tay nắm lấy hai cổ tay ta, tay kia di chuyển trên mặt ta.
Chính là lúc này!
Ta tối sầm hai mắt, chọn đúng thời cơ nhảy lên, lại rút ra một chuỷ thủ khác từ trong ống giày, hung hăng đ.âm vào giữa thắt lưng hắn.
Hắn loạng choạng nửa quỳ trên mặt đất, dường như không thể tin ta lại có thể phản kích thành công.
Ta cắm chủy thủ càng sâu hơn, ý cười trong mắt dần dần tràn đầy: “Ngàn vạn lần đừng xem thường nữ nhân trên thảo nguyên, ngươi cho rằng ta vẫn còn là Nạp Thanh lúc trước sao?”
Lúc trước ta và Nỗ Tề thành thân, Thư Tề đại diện Diệp Hách đến chúc mừng. Ta nhìn không quen dáng vẻ khinh bỉ Nỗ Tề của hắn, liền vụиɠ ŧяộʍ tập kích hắn lúc hắn say rượu trong hậu hoa viên. Không ngờ hắn lại có sức lực mạnh mẽ như vậy, mấy hiệp liền chế phục ta. Lần đó, nếu không phải Nỗ Tề đến cứu kịp thời, ta đã sớm bị hắn chà đạp.
Từ đó về sau, ta liền bắt đầu khổ luyện cận chiến, lại không nghĩ nhân quả tuần hoàn, quả thật có ngày g.iết được hắn như hôm nay.
Hắn muốn rút đao đ.ánh ta, nhưng thân thể còn chưa rút đao đã sụp đổ quỳ xuống. Ta đã dùng rất nhiều tiền mua hạc đỉnh hồng từ Hán đình, chính là muốn người bị thương không còn cách nào cứu vãn.
Cuộc chiến bên ngoài đã gần kết thúc, Nỗ Tề dẫn chúng tướng vung rèm bước vào, ta cười nhạt nhìn hắn, nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc cực độ của hắn khi thấy xác c.hết của Khắc Vưu và Thư Tề.
Cát Chấp đi theo sau hắn tiến vào, nhìn thấy t.hi t.hể cha ruột của mình, không khỏi hét lên một tiếng nhào tới.
Mặt mày nàng ta đẫm lệ, đáy mắt tràn đầy phẫn nộ tuyệt vọng. Khắc Vưu muốn đầu nhập vào Diệp Hách, lại không hỏi nữ nhi của mình lựa chọn như thế nào. Cát Chấp đã sớm đưa tới mật thư, nguyện lấy thân hầu hạ Nỗ Tề, cũng mang theo toàn bộ lạc quy hàng. Hiện giờ, bộ lạc Ôn Đô của nàng ta đã đầu hàng, ta lại không giữ lời hứa mà g.iết cha nàng ta.
Nàng ta nhấc trường kiếm nhắm vào ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Là ngươi đã g.iết cha ta, là ngươi đã g.iết cha ta.”
Nàng ta giống như điên cuồng, cầm trường kiếm đ.âm về phía ta. Ta không né tránh, tầm mắt lướt qua nàng ta, bình tĩnh nhìn về phía sau nàng ta.
Cuối cùng, trường kiếm dừng lại trước ngực ta một bước. Mà một thanh loan đao khác, đã sớm đ.âm vào ngực nàng ta.
Nỗ Tề rút loan đao ra, bất đắc dĩ vuốt tóc của ta: “Nàng đó, luôn có cách buộc cho ta phải lựa chọn.”