Bọn họ đều biết, công phu cận chiến của ta mà nói còn mạnh hơn Nỗ Tề một chút, dưới sự yểm hộ của chúng vệ, nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ thành công.
Nỗ Tề hung hăng nắm lấy tay ta, đáy mắt có không nỡ, có lo lắng.
Ta nhếch khóe môi với hắn, ngược lại nắm lấy tay hắn hung tợn nói: “Nếu ta c.hết, hai nhi tử của ta nhất định phải là đích tử duy nhất; Nếu ta còn sống, ta không cho phép chàng nạp Cát Chấp.”
Đêm đến, ta mặc một thân dạ hành y lẻn vào trong trướng của Khắc Vưu, chỉ chờ Khắc Vưu xuất hiện liền có thể một đao g.iết c.hết hắn.
Ta ẩn nấp ở sau rương hòm chờ hồi lâu, mới nghe được tiếng vén rèm vào trướng. Dựa theo ánh nến, ta nhìn thấy Khắc Vưu hơi mệt mỏi.
Đã quá muộn, chẳng bao lâu ta cầm chủy thủ xoay người mà ra. Thân hình như vỏ kiếm, một khi rút ra liền không trở lại, chủy thủ sắc bén lóe lên ánh sáng u lam, chính xác cắm vào cổ họng ông ta.
Ông ta đến c.hết cũng không chịu nhắm hai mắt lại, hai tay gắt gao nắm lấy chủy thủ.
Ta đang muốn rút chủy thủ ra, phía sau đã có một cơn gió mạnh mẽ ập tới. Ta vội vàng vặn thắt lưng né tránh, nương theo thân thể linh hoạt di chuyển trong trướng. Nhưng bất đắc dĩ trướng chỉ có một tấc đất, quyền phong của đối phương thật sự mãnh liệt, sượt qua mặt ta hết lần này đến lần khác. Ta liên tục rút lui, muốn nhảy ra khỏi doanh trướng lại bị hắn ngăn cản kéo trở về.
Ta nhìn thấy ánh mắt của hắn, có hình dạng giống như mắt của Nỗ Tề, lại lóe ra ánh sáng khát máu.
Ta nghe thấy tiếng cười gằn của hắn: “Đây không phải là tẩu tử tốt của ta sao? Không nghĩ đến năm năm trước không ôm được thành công, hôm nay còn có thể đạt được chuyện tốt. Tẩu tử nóng lòng như vậy, không chờ được ta tự mình g.iết tiện huynh xong đã tự đến, dù có thế nào ta cũng không thể cô phụ lòng tốt của tẩu tử.” Dứt lời, hắn ấn mạnh ta xuống giường, bên cạnh chính là khuôn mặt Khắc Vưu c.hết không nhắm mắt.
Trong lòng ta tức giận, trong tay càng lúc càng dùng sức phản kháng, nhưng thể lực nam nữ vốn chênh lệch, hắn nặng như núi, đè đến mức ta không thể động đậy.
Tiếng c.hém g.iết bên ngoài dần dần vang lên, nhân mã của ba bên Diệp Hách, Hoàn Nhan, Ôn Đô đang chiến đấu ở một chỗ. Hắn dường như vô cùng tin tưởng sự hợp tác với Ôn Đô, trận này nắm chắc thắng lợi, liền không vội vàng đi ra ngoài xem chiến đấu, còn trói chặt tay chân ta, cúi đầu trêu chọc bên tai ta: “Ta thật nhớ hương vị của tẩu tử.”