“Hoá ra là bị a tỷ chặn lại, bảo sao ta vẫn không có tin tức.” Nàng ta không nhặt phong thư, thậm chí cũng không nhìn nhiều hơn một cái.
“Nạp Lan, để ta mở cửa sổ trời ra nói rõ, ngươi đã muốn làm hoàng hậu của Hán đình ở phía Nam kia, thì hãy buông tha cho Nỗ Tề. Ngươi treo buộc hắn nhiều năm như vậy, cũng đã đủ rồi.”
“Lời này của tỷ tỷ là sao, ta vẫn xem Nỗ Tề là huynh trưởng. Chỉ là hắn rất ái mộ ta, quả thật cũng khiến ta phiền não rất lâu. Cũng may sau này không gặp lại nhau nữa, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.” Nàng ta lại nở nụ cười, nhẹ giọng tinh tế nói.
“Vậy ngươi còn viết thư cho hắn làm gì?” Ta tức giận, nếu không phải đã sớm biết nàng ta sẽ như con thiêu thân mà phái người giám thị hướng đi của nàng, chỉ sợ phong thư này bây giờ hẳn là đã xuất hiện ở đầu giường Nỗ Tề.
“Bởi vì,” Nàng ta nhếch miệng, cười đến tàn nhẫn mà khoái ý, “Trưởng tỷ, ta chính là không muốn ngươi sống tốt nha. Mặc dù ta không thích hắn, nhưng ngươi lại thích.”
Nàng ta cười khanh khách, lần đầu tiên để cho nụ cười của mình vượt quá giới hạn, ánh mắt dịu dàng cũng hóa thành oán độc, “Ta rất thích nhìn thấy dáng vẻ yêu mà không có được của ngươi. Từ nhỏ, tuy cha nói coi trọng ta nhất, nhưng người mà cha thực sự để trong lòng, vẫn là đích nữ ngươi. Ta không phục, nếu không chiếm được sủng ái của cha, vậy thì chỉ có thể cướp người mà ngươi yêu.”
Ta tái mặt, thật sự không muốn nhìn thấy bộ mặt này của nàng ta nữa, nhưng cho đến khi đóng cửa lại, ta vẫn có thể nghe được tiếng cười đắc ý mà ngông cuồng của nàng ta.
Ánh sáng bên trong cửa bị che khuất, ta lại thở phào nhẹ nhõm, bước vào đình viện. Không bao lâu, mấy người A Ngũ liền đè một nam tử xuất hiện trước mặt ta.
Ta cúi đầu, tự tay đi lấy vải nhét vào miệng hắn, nhìn ánh mắt khϊếp sợ vừa xấu hổ vừa phẫn nộ của hắn, đột nhiên nhếch môi cười: “Nỗ Tề, bây giờ đầu óc ngươi đã tỉnh táo chưa?”
Ta là Nạp Thanh, tuy rằng sinh cùng ngày với Nạp Lan, nương thân của ta là chính thê của cha, nhưng cũng không thể so sánh được với nàng ta trong lời nói của Lạt Ma.
Từ nhỏ, ta đã bị bỏ mặc, tùy ý phung phí cuộc sống trên thảo nguyên. Ta có thể cưỡi được con ngựa tốt dũng mãnh nhất, cũng có thể bắn được ác lang hung mãnh nhất.
Đương nhiên, có thể hàng phục được ngựa tốt và ác lang, không thể không có công của Nỗ Tề.
Năm đó ta mười hai tuổi, chính là tuổi không biết trời cao đất rộng nhất, nghe nói một con tuấn mã từ thảo nguyên xa hơn chạy tới, phi nước đại ngàn dặm một ngày, đi tám trăm dặm một đêm, là ngựa tốt hiếm có.