Tôi nằm gác tay lên trán trằn trọc mãi không ngủ được, chẳng biết ngoài biên ải cha tôi đã đi nghỉ hay vẫn còn đỏ mắt nghĩ về cuộc chiến ngày mai. Chẳng biết binh sĩ đã no bụng chưa hay vẫn còn đói rét canh gác quân thù từng giờ từng khắc. Lại nghĩ đến toàn bộ ruộng nương của dân trong thành đều bị đốt trụi, sau khi cuộc chiến kết thúc họ sẽ sống như thế nào đây?
Giờ này cung Quan Triều vẫn đang chong đèn, chắc Trần Khâm vẫn đang cùng quần thần bàn kế sách để nhanh chóng đi tiếp ứng. Tôi lặng lẽ ôm Quốc Chẩn vào lòng rơi nước mắt, đứa trẻ này thiếu tình thương của mẹ đã lâu, tôi biết mình không nên đánh nó.
Quốc Chẩn dường như cảm nhận được tôi đang khóc, dụi mắt ngồi dậy, dùng chất giọng non nớt nói:
"Mẹ ơi mẹ khóc ạ?"
Tôi xoa đầu con trẻ, dịu giọng hỏi:
"Chẩn có giận mẹ không?"
Quốc Chẩn lắc đầu sụt sùi:
"Không ạ, con sai rồi, nhưng mẹ đừng bỏ Chẩn đi nữa nhé."
Tôi lại thấy lòng quặn thắt, càng không kìm được khóc to hơn. Quốc Chẩn hiểu chuyện đến thế, tại sao tôi có thể xuống tay đánh nó nhỉ. .
TruyenHDTôi hôn con, dùng lời ngọt ngào dỗ nó:
"Mẹ không muốn bỏ con đi, nhưng nếu như có nhiều người cần mẹ hơn con thì con sẵn lòng cho mẹ đi chứ?"
Tôi dùng lời lẽ dễ hình dung để nói với Quốc Chẩn, ấy thế mà nó giống như hiểu được lời tôi, khẽ gật đầu:
"Dù có chuyện gì con vẫn sẽ ủng hộ mẹ!"
Gần sát ngày Trần Khâm dẫn quân đi tiếp viện, trong người tôi cứ bứt rứt không yên. Mấy hôm rồi vẫn không gặp được anh ta, tôi cũng không thể xông vào lúc quần thần đang bàn việc nước được.
Theo lời nội nhân trong cung Quan Triều có vẻ mấy hôm nay Trần Khâm mất ăn mất ngủ, bèn thăm dò thì biết được vào giờ Sửu hằng ngày các bô lão sẽ trở về nghỉ, Quan gia cũng sẽ nghỉ ngơi hai canh giờ vào lúc ấy.
Ngày mồng bốn ải Chi Lăng bị phá, tôi bần thần như ngồi trên đống lửa.
Nếu như tình hình này bọn chúng một là sẽ kéo về Nội Bàng hội quân với Thoát Hoan, hai là sẽ đánh thẳng một đường xuống Phả Lại. Trần Khâm đem thủy quân đi tiếp viện nhưng trên bộ vẫn chưa có người đứng ra đi thăm dò.
Tôi nghĩ trước khi Trần Khâm xuất binh hẳn sẽ có tiên phong đi đầu, nhưng trước mắt nếu tôi muốn đi thì quân lính nên dùng phải xin ở đâu? Binh lính ở các trang ấp của các anh tôi cũng không ở gần đây, tôi nghĩ nếu Trần Nhật Duật còn ở đây thì anh ta chắc chắn cho tôi mượn binh, đáng tiếc anh ta đã đi từ lâu rồi.
Nhưng kể cả có đi nữa cũng chưa chắc Trần Khâm sẽ đồng ý cho tôi đi.
"Phu nhân, áo của chị..."
Tôi nghe Thụy Hương hốt hoảng bước tới thì giật mình, hóa ra góc áo của tôi đã dính lửa cháy xém một mảng. Tôi lấy tay dập lửa qua loa rồi kiểm tra nồi canh hầm không bị sao mới khẽ thở phào.
Tôi chậc lưỡi, lại quay sang hỏi Thụy Hương:
"Quốc Chẩn đã ngủ rồi chứ?"
Thụy Hương gật đầu đáp:
"Đã ngủ lâu rồi ạ!"
Cũng sắp tới giờ sửu, tôi để canh vào thố rồi lén mò tới cung Quan Triều. Đợi các quan đã đi hết tôi mới rón rén đi ra, sau đó mở cửa xộc vào, thấy Trần Khâm đang ngồi trên ghế rồng ở chính giữa.
"Đã có tiên phong đi dò đường chưa, nếu chưa em xin chàng cho em nhận nhiệm vụ đó!"
Tôi nói xong còn quỳ xuống cúi đầu thể hiện quyết tâm.
Trần Khâm có vẻ không có kiên nhẫn nói:
"Em mau trở về đi, đừng nói xằng nữa!"
Tôi ngẩng mặt lên định phản bác anh ta, còn chưa nói gì thì đã nghe bên tai tiếng cười khẽ:
"Ta lại nghe thấy rất được đó chứ!"
Tim tôi đánh thót một cái.
Trong cung Quan Triều tuy đèn đóm vẫn chưa tắt hết nhưng dưới trời khuya vẫn không thể tỏ như ban ngày, tôi không phát hiện ra bên phải vẫn còn có người đang ngồi đó. Tôi nheo mắt nhìn kỹ thì thấy hóa ra là Thượng hoàng đang ngồi trên sập uống trà, lúc tôi nhìn sang trên môi người vẫn nở nụ cười nhàn nhạt.
Tôi lại càng cúi thấp đầu. Lúc này tôi ước mình có thuật độn thổ, độn một phát về tới cung Quân Hoa cho xong.
Không khí có chút ngại ngùng, thượng hoàng lại nói:
"Có món gì đó, mau đem lên đây!"
Vừa nói xong thì có nội hầu đem thố canh mà tôi đã mang đến đem đi hâm lại, mặt tôi nhăn như khỉ ăn ớt lén lút liếc nhìn Trần Khâm, anh ta cũng nhìn tôi nhún vai tỏ ý không liên quan rồi lại lớn giọng nói:
"Tôi không đồng ý. Em là đàn bà, không tiện."
Tôi nghe anh ta nói liền thấy bức xúc, nếu như đang ở riêng là tôi đã đứng ra cãi tay đôi với anh ta rồi. Đáng tiếc lúc này tôi chỉ dám mọp đầu trước Thượng hoàng giận dỗi lẩm bẩm:
"Không tiện là không tiện làm sao, ngày xưa bà Trưng bà Triệu không phải đều là đàn bà đấy thay?
Thượng hoàng bên cạnh cũng cười hỏi:
"Đúng rồi, rốt cuộc con bé Tĩnh có chỗ nào không được?"
Trần Khâm chưng hửng một lát, giống như không lường trước được Thượng hoàng sẽ lên tiếng bênh vực tôi.
"Không kinh nghiệm không lực lượng, vậy đã đủ chưa?"
Thượng hoàng chậm rãi bước tới đỡ tôi dậy, ôn hòa nói với Trần Khâm:
"Chẳng phải có kẻ đã tự mình chiêu mộ binh mã đến đây cầu xin ư, vừa hay đều là người mới, nói không chừng chẳng kẻ nào địch nổi ấy chứ."
Tôi sửng sốt lập tức quay mặt sang trái thì thấy có kẻ đã quỳ ở đấy từ lúc nào, có lẽ là trước khi tôi xông vào đây, vậy mà từ nãy giờ tôi không hề hay biết.
Đây là một thiếu niên mắt ngọc mày ngài, chừng mười bảy mười tám tuổi, gương mặt tuy trông non choẹt nhưng lại toát ra một loại khí chất rất ngông.
Tôi bất giác nhìn kỹ một lượt, thấy không còn ai nữa mới thở phào. Cung Quan Triều đúng là nơi ngọa hổ tàng long.
Cậu thiếu niên nghe Thượng hoàng nói thế thì vội lạy tạ. Xong lại quay sang nói với Trần Khâm, thái độ có vẻ gợi đòn:
"Thần cảm thấy quan gia nói thế có điều không phải, nếu nói về bậc nữ nhi cầm kiếm bình thiên hạ thì mẹ thần không phải là một ví dụ hay sao? Mẹ thần uy danh không kém gì nam tướng, sau lại lập công được phong làm Vũ Thắng Công chúa. Tuy bọn chúng thần vẫn còn trẻ nhưng người tài thường không đợi tuổi, dưới trướng có hơn nghìn gia nô và người nhà, vũ khí và thuyền chiến đều tự tay sắm sửa."
Tuy chưa biết khả năng thằng nhóc này tới đâu nhưng nghe cậu ta nói thì ít nhất cũng là một kẻ có gốc gác.
Thượng hoàng cười lớn:
"Quyết định vậy đi, cả hai theo hai đường thủy bộ đi trước, đại quân sẽ xuất phát sau hai ngày."
Trần Khâm định phản bác nhưng Thượng hoàng đã tươi cười cắt ngang:
"Quan gia chưa từng ra chiến trường gϊếŧ địch thì cùng bọn nó cũng như nhau thôi. Giặc đến nhà đàn bà cũng đánh, chuyện gì cũng phải có lần đầu mà. Thôi hai con cứ từ từ mà bàn bạc với nhau."
Ngài nói với Trần Khâm xong lại quay sang nội hầu bảo:
"Món này đem về cung Thánh Từ, Quốc Toản theo ta, ta có mấy lời căn dặn."
Hóa ra thiếu niên này chính là Trần Quốc Toản mà Trần Khâm đã từng nói qua với tôi.
Trần Khâm lấy tay che lại bát canh, hằn hộc nói:
"Cái này là nàng làm cho con!"
Tôi vội lên tiếng:
"Là làm cho Thượng hoàng!"
Thượng hoàng nhìn Trần Khâm bằng ánh mắt của kẻ thắng cuộc, sau đó cùng với bát canh nghênh ngang rời đi.
Đợi họ đi khỏi, quả tim đang treo lơ lửng của tôi cuối cùng cũng được hạ xuống. Tôi ngước mặt nhìn Trần Khâm, thấy anh ta mang vẻ mặt đen thui sải bước lại gần mình, theo bản thân ngồi xuống ôm đầu thốt lên:
"Em xin lỗi, em xin lỗi, chàng đừng đánh em!"
Một chốc sau tôi cảm giác đầu mình được nâng lên đối mặt với anh ta, thanh âm như rít ra từ kẻ răng:
"Cái đồ thấy lợi quên nghĩa, nâng trên đạp dưới nhà em!"
"(._.) Sao..sao lại nói thế được, thiên hạ này không phải chàng là kẻ đứng đầu hay sao? Em là vì nghĩa quên mình."
"Con cái cũng có rồi mà không đứng đắn nỗi."
Tôi lại nghe Trần Khâm thở dài có vẻ mệt mỏi:
"Sa trường là nơi hung hiểm thế nào em có biết không?"
"Chính chàng cũng không biết!" – Tôi đáp.
"Không biết nên mới lo sợ. Dù sao tôi cũng là một thằng đàn ông!"
Tôi bĩu môi:
"Chàng nói em là người đàn bà đanh đá, giống một tên võ biền còn gì?"
Trần Khâm ôm chặt lấy tôi, mùi hương dịu nhẹ trên người anh thoang thoảng quanh mũi. Cũng lâu rồi tôi không ở gần anh như lúc này, có lẽ quân thù đã làm tâm tình tôi và anh trở nên lạnh nhạt.
Tôi hít đến phát nghiện, lại cười bảo:
"Ngày xưa em nói nếu chàng làm vua thì em sẽ làm tướng!"
Trần Khâm khinh thường hừ nhẹ:
"Tôi vốn không tin!"
Tôi rúc vào lòng anh nghịch ngợm nói:
"Nhưng xem ra lại sắp thành sự thật rồi."
Tôi cười hì hì, tuy không nói gì nữa nhưng trong tim cả hai đều tự có đáp án và cùng chung một ý niệm.