Mãi về sau này tôi mới hiểu rõ nguyên nhân, hóa ra loại độc mà khi trước Thanh Vân dùng ở Đại Việt là thứ mà tôi đã trúng đi trúng lại rất nhiều lần, sau đó do bị nhiễm khí lạnh khi bị rơi xuống hồ và vết đao trên lưng giống như một mảnh ghép cuối cùng làm chất độc trở nên chí mạng đối với tôi.
Khi ấy, Thoát Hoan phải đứng giữa hai sự lựa chọn. Một là để tôi chết dần chết mòn trong quên lãng, hai là dùng thuốc giải đồng nghĩa với việc tôi sẽ nhớ lại tất cả mọi thứ. Cũng may Thoát Hoan đã chọn cách thứ hai.
Dù sao chuyện gì cũng có duyên nợ, và việc tôi gặp Trần Khâm bây giờ âu cũng là do duyên số mà thôi.
Ngày xưa Tuệ Trung Thượng Sĩ đặt cho tôi cái tên Tĩnh có lẽ nhìn thấy tôi giống con gái của Hưng Đạo Vương ngày xưa, nhưng tôi không biết ngài ấy chỉ tùy ý đặt hay thật sự đã nhìn ra tôi đúng là Tĩnh rồi. Thượng Sĩ có ánh mắt nhìn khác với người thường và bây giờ tôi mới được lĩnh ngộ được điều đó.
Tôi đúng thực là Trần Thị Tĩnh, con gái út của Hưng Đạo vương phủ Vạn Kiếp, ngày xưa cũng đúng là từng có ước hẹn với Trần Khâm và được hai nhà tác thành để cùng nhau giữ mối nghiệp lớn. Có điều tôi không ngờ được trải qua bao nhiêu chuyện thì Trần Khâm là người đầu tiên và chính anh lại là người cuối cùng ở bên tôi trên thế gian lắm muộn phiền này.
Ngày ấy vào năm tôi lên tám, có một đám người Nguyên tập kích phủ Hưng Đạo hòng trả thù về cuộc chiến bại của chúng vào năm đó mà cầm đầu là Thoát Hoan chỉ mới mười ba tuổi.
Thật ra trong trận chiến khi ấy cha tôi cũng chẳng phải nhân vật chủ chốt gì, nhưng có lẽ do Thoát Hoan bị cử sang làʍ t̠ìиɦ báo đúng lúc địa bàn tại Vạn Kiếp thế lực chưa lớn mạnh nên anh ta muốn chiếm chút lợi nhỏ và thuận tiện nắm lấy thế chủ động ở vùng này. Nhưng cuối cùng cuộc bạo loạn thất bại và anh ta chỉ bắt được một chiến lợi phẩm là tôi, bởi khi ấy tôi đã hi sinh thân mình để cứu chị Trinh khỏi cơn hung hiểm.
Tôi suy đoán có lẽ Thoát Hoan bắt tôi vì muốn rèn ra một thanh kiếm sắc bén để quay lại vương phủ làm nội gián cho anh ta, về việc này Thoát Hoan quả thật có mắt nhìn, bởi Hưng Đạo vương hiện đã là một trong những người nắm giữ vận mệnh của đất nước.
Thoát Hoan cho tôi uống thứ thuốc từ Hòa Thảo và lá cây Mao Lương làm tôi mất đi toàn bộ ký ức, nhưng đến lúc đưa tôi về thì ngoài dự đoán bị những kẻ tay chân của Thái tử Chân Kim trà trộn ở Đại Việt đánh lén. Anh ta chưa hồi phục từ trận chiến ở phủ Hưng Đạo nên lại một lần thất thủ, toàn quân bị gϊếŧ còn riêng mình thì ôm một thân trọng thương bỏ trốn khỏi căn cứ bí mật.
Tôi thất lạc khỏi Thoát Hoan rồi lại được nhà họ Tô ở Bí Giang cứu sống. Trong ký ức mơ hồ của tôi thì đứa con gái ruột của bà ấy vừa chết bệnh lại có gương mặt và độ tuổi hao hao giống tôi, nên tôi tiếp tục trở thành Tô Linh Lan – con gái của quan đại tư xã trấn Bí Giang này. Đến đây phải cảm thán một câu, hóa ra cha mẹ nuôi lại là cha mẹ ruột, còn cha mẹ ruột mới là cha mẹ nuôi.
Chỉ đáng tiếc mẹ nuôi của tôi sống cùng tôi được hai năm thì mất, tôi thân cô thế cô bị mẹ con của Tô Ngọc Lan hành hạ, còn cha nuôi tôi cũng vì tôi không phải con gái ruột của ông ấy nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Sau đó Thoát Hoan mất rất nhiều năm để khôi phục thương thế và chiêu mộ những người Việt làm tay sai cho anh ta do chẳng còn liên lạc và tin tưởng Nguyên triều được nữa. Chắc là sau đấy đột nhiên nhớ ra trên đời này còn một con cờ mà anh ta đã dùng mạng cướp về hiện đang mất trí và lưu lạc ở Bí Giang nên bắt đầu đi tìm.
Anh ta phát hiện ra tôi ngay từ lần đầu gặp nhau ở Bí Giang, bắt đầu tiếp cận tôi rồi truyền dạy võ nghệ. Nhưng chẳng hiểu thế nào anh ta lại yêu kẻ mình dốc lòng muốn lợi dụng đến mức quên đi mục đích ban đầu của mình.
Bao năm nấn ná bên cạnh tôi, Thoát Hoan đánh đông dẹp tây trừ khử đi thế lực của Thái tử Chân Kim luôn mở mắt trừng trừng nhìn anh ta ở Đại Việt. Sau khi cục diện ở đây đã ổn định, anh ta lại trở về Nguyên triều đoạt lại vị trí lẽ ra từ đầu là của mình.
Chính tôi đã ở bên cạnh cho anh ta động lực trong những tháng ngày tăm tối đó, và tôi biết Thoát Hoan một mực muốn trở về cũng là để dọn đường cho một ngày nào đó tôi quang minh chính đại cùng anh ta trở về Nguyên triều bước lêи đỉиɦ vinh quang.
Thoát Hoan tính toán kỹ lưỡng là thế nhưng rốt cuộc lại bại bởi một nhân vật nho nhỏ như Tô Ngọc Lan, và người tác động trực tiếp đến việc này lại vô tình là Trần Khâm ở Phượng Thành. Mặc dù tôi chỉ là con nuôi nhưng Tô đại tư xã chưa từng công bố ra ngoài, vì thế trên danh nghĩa tôi vẫn là con dòng chính nhà họ Tô, và dù việc chỉ vô tình chọn trúng tôi vào cung của Trần Khâm đã khiến cuộc đời tôi bước sang một trang mới.
Tô Ngọc Lan lúc này hiểu tôi đã suy sụp đến mất đi lý trí, chị ta vốn biết tôi có mối quan hệ mờ ám với một kẻ giang hồ không tên tuổi là Sở Quân, nên đã loang tin gã là một tên sơn tặc trên núi Yên Tử.
Thoát Hoan sai ở chỗ chưa từng nói với tôi về thân thế thực sự của anh ta, nên tôi chỉ nghe phong thanh tin đó liền tin sái cổ vội vàng thu xếp bỏ trốn cùng Thoát Hoan. Có điều lại mắc bẫy của Tô Ngọc Lan, bị một đám sát thủ chị ta thuê đẩy xuống núi.
Nhờ mớ võ nghệ mà anh ta đã dạy tôi dạo ấy, tôi lăn vài vòng xuống núi nhưng chỉ mất đi trí nhớ do xui xẻo đập đầu. Sau đấy tôi theo dòng định mệnh bước vào phủ Vạn Kiếp sau mười năm thất lạc với những ký ức bị mất đi, giống như câu lá rụng về cội, con người ta luôn tự tìm về nơi cội nguồn gốc rễ của mình.
Tôi nhớ trước ngày Thoát Hoan bỏ tôi trở về Nguyên triều anh ta khắc lên vai tôi đóa hoa linh lan trắng muốt, thề nguyền với tôi về một tương lai tươi đẹp, lúc đó chắc anh ta không biết được ngày hôm ấy chính là ngày cuối cùng của cuộc tình mà anh ta đã hết lòng xây đắp. Giờ đây khi đã hiểu ra tất cả mọi chuyện tôi cũng không còn trách anh ta nữa, chỉ cảm thấy tất cả do số mệnh quá éo le mà thôi.
Chính anh ta là người cướp tôi khỏi Trần Khâm và cuối cùng cũng chính Trần Khâm tự tay đoạt lại. Đóa hoa linh lan ngày đó anh ta để lại trên vai tôi, hiện giờ cũng chỉ còn là một vết sẹo mờ.
Lúc tôi tỉnh lại trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ, hiện tại tôi muốn sống sót hơn bao giờ hết thì lấy gì để uy hϊếp một kẻ điên cuồng như Thoát Hoan đây?
Thoát Hoan ngồi bên tôi lau vòng lệ vòng quanh mắt của tôi, thấy tôi tỉnh lại thì mừng rỡ nói:
"Em tỉnh rồi!"
Tôi trân trối nhìn anh ta không đáp. Mãi một lúc lâu Thoát Hoan mới phản ứng được, bỗng trở nên dè dặt hỏi:
"Em... đã nhớ lại tất cả rồi ư?"
Tôi nhếch môi cười, đáp:
"Anh em các người bước vào cuộc đời tôi tự biên tự diễn cũng lâu rồi đấy. Vở kịch này cũng đến lúc hạ màn rồi đúng không Thanh Vân? Không, lúc này phải gọi là Trà Luân công chúa."
Trà Luân đang nép sau lưng Thoát Hoan có chút chấn động rồi lại thở hắt ra giống như đã biết trước kết cục. Cô ta bước đến trước mặt tôi, cười nói:
"Đã lâu không gặp, chị Tuyên!"
Tôi bỏ qua ánh mắt của cô ta dừng trên người mình, hỏi:
"Tại sao anh lại tìm ra được tôi vậy? Vốn dĩ chỉ là Sài Thung đi sứ nhưng anh giống như biết trước được tôi ở Thăng Long. Tôi nhớ Thanh Vân chưa từng gặp qua tôi trước đây, ban đầu chính cô còn muốn gϊếŧ hại tôi nữa mà?"
Thoát Hoan không có hứng thú với câu hỏi của tôi, anh ta nhắm mắt xoa mi tâm tựa hồ mỏi mệt, mở miệng đáp:
"Lần đó ở Đà Giang tôi đã phát hiện ra em rồi, theo dõi em suốt quãng đường nhưng không thể nào ra tay được cho tới khi em trở lại Thăng Long. Tôi chắc chắn đó là em do em đã trở về phủ Tô lần ấy."
"Cũng may tôi dừng tay kịp lúc."
Trà Luân cười nói với tôi như cả hai vẫn còn chị em thân thiết ở hoàng cung Đại Việt, như lúc tôi mất trí cô ấy vẫn luôn bên cạnh chăm sóc bầu bạn với tôi. Tôi cũng chẳng thể hiểu đâu mới là bộ mặt thật của cô ta, và trong những lúc mưu tính với tôi, có lúc nào Trà Luân thật lòng hay không?
Tôi quay mặt đi, mỏi mệt nói:
"Cũng may là dừng tay kịp lúc nên cả nhà họ Tô mới mất mạng. Thôi tôi mệt rồi, để tôi yên đi."
Thoát Hoan lại thở dài quay đi, tôi nghe tiếng mở cửa và thanh âm anh ta trong gió:
"Nghỉ ngơi đi, hai ngày nữa ta lại tiếp tục đám cưới còn dang dở."
Tôi bật cười không đáp, nỗi chua xót bỗng dâng lên tới cổ rồi nghẹn lại ở đó không nuốt xuống được. Tôi đợi Thoát Hoan và Trà Luân đi xa một lúc lâu mới lên tiếng:
"Ra đây đi, họ đã đi hết rồi."
Một bóng người áo đen từ trên xà nhà nhảy xuống, tôi nhìn khuôn mặt tiều tụy của anh, nước mắt uất nghẹn từ trong đáy lòng tuôn ra ào ạt.
Tôi có thể cứng rắn đối diện với Thoát Hoan, tôi có thể không đổi sắc mặt khi cận kề cái chết, nhưng ngay lúc này tôi lại không ngăn được mình yếu đuối. Tôi muốn yếu đuối một lần với người thân thuộc mà tôi hết lòng thương yêu.
Tôi chẳng đợi người đó tiến về phía tôi, chính tôi đã lập tức chạy vào lòng người đó ôm thật chặt. Tôi nấc nghẹn trong vòng tay anh, mãi một lúc lâu mới thốt được nên lời:
"Em nhớ ra rồi Quốc Tảng, anh là anh ruột của em!"
Vậy mà trong suốt những năm tháng ngày xưa suýt chút nữa là chúng tôi lại đi vào con đường không thể cứu vãn. Nhưng thật mừng vì tôi đã nhớ ra, đoạn tình cảm phớt qua như cơn gió xuân thổi nhẹ tà áo, cứ để nó trở thành một thứ tình cảm thiêng liêng trong tâm khảm mỗi người.
Tôi và Quốc Tảng là anh em ruột, và anh ấy đã không ngần ngại hiểm nguy trùng trùng tìm đến Đại Đô để cứu tôi, ẩn nhẫn qua bao nhiêu ngày tháng gian khổ đen tối. Quốc Tảng, tôi đã nợ anh ấy quá nhiều, nhiều đến mức không thể nào đong đếm được.
Quốc Tảng cứng đơ để tôi ôm, anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt không thể nào tin được, có không cam tâm, có bất đắc dĩ cùng buồn rầu, giống như phát hiện ra những chấp niệm từ trước giờ của mình là vô nghĩa. Nhưng hãy tin tôi, đây là kết cục tốt đẹp nhất cho cả hai chúng ta rồi.
Bỗng nhiên cửa phòng đổ ầm một tiếng, Thoát Hoan từ bên ngoài loạng choạng bước vào. Anh ta cười lớn, tiếng cười giữa đêm tịch mịch thê lương. Anh ta chỉ vào Quốc Tảng, gằn giọng:
"Khá khen cho Trát Lạt! Không, giờ phải gọi mày là Trần Quốc Tảng mới phải. Vậy mà tao lại không nhận ra kẻ năm đó đã phá hỏng kế hoạch của tao. Hôm nay để tao bắt được coi như mày tận số! Mau, mau giam nó vào thủy lao!
Nói xong đã có một toán binh lính xông vào phòng vây lấy Quốc Tảng, dù cho hai người bọn tôi võ nghệ không tệ nhưng sức khỏe của hai kẻ vừa mới hồi phục cũng có hạn, lại thêm lấy ít địch nhiều nên chỉ trong chốc lát đã bị Thoát Hoan chế trụ. Tôi thấy Quốc Tảng lại bị đưa đi trước mắt mình một lần nữa, uất ức phun ra một ngụm máu tươi.
Sau đó tôi bị Thoát Hoan đánh ngất.