Buổi tối trong giấc ngủ chập chờn, cảm giác chăn lún xuống như có người ngồi xuống bên cạnh. Tôi hé mắt ra nhìn thì thấy Thoát Hoan hôn trán mình, thì thầm bên tai tôi:
"Tôi từng mong em nhớ lại, nhưng hiện giờ tôi lại mừng vì em vĩnh viễn quên đi."
Đầu tôi có chút đau buốt, tôi khẽ trở mình. Thoát Hoan kéo chăn lên cho tôi rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài cửa.
Tôi ngẩn ngơ nhìn anh ta, trong lòng rối như tơ vò.
Thoắt cái ngày Đạp Thanh cũng tới. Tôi mặc bộ quần áo màu trắng của Mông Cổ, tóc tết đuôi sam, đầu và cổ đeo chuỗi ngọc xanh lam, hai bên thái dương lại đeo tua rua bằng ngọc trai phủ xuống ngực. Thoát Hoan ngẩn người nhìn tôi một lát bèn đưa cánh tay cho tôi. Tôi vịn vào tay Thoát Hoan, cùng Trà Luân lên xe ngựa đến thảo nguyên ngoại thành, Trát Lạt và Khoát Khoát Lạt thì theo sau bằng một cỗ xe ngựa khác.
Đến nơi chỉ thấy màu cỏ xanh mênh mông bạt ngàn trải dài đến tận cuối chân trời, gió xuân thổi lành lạnh trên da thịt. Tôi hít lấy ngụm không khí trong lành mà từ lâu rồi chưa từng mơ qua, cảm thấy từ trên xuống dưới như một mẫu ruộng khô cằn được tưới ngập nước sông thanh mát.
Xung quanh tôi đã có rất nhiều nam thanh nữ tú, bọn họ mặc quần áo sặc sỡ, nói nói cười cười. Tôi bỗng thấy vô cùng lạc lõng, vô thức đứng nép sau lưng Thoát Hoan.
Trát Lạt bước đến bên cạnh tôi, ra dấu rằng hãy yên tâm đã có anh ta rồi. Tôi bật cười, cảm thấy Trát Lạt nên tự lo cho mình thì hơn, dù sao tôi vẫn là người có tri giác đầy đủ hơn anh một chút, dù tôi đứng ở đây có khác nào người câm điếc như anh ta đâu.
Thoát Hoan nói thì thầm bên tai tôi:
"Nếu như em sợ thì một lát nữa tôi sẽ không đấu."
Tôi trấn an anh ta:
"Anh và Trà Luân cứ thi, tôi ở đây với Trát Lạt và Khoát Khoát Lạt là được. Nếu không thi, Đại Hãn sẽ lại so sánh anh và thái tử, lợi thế mà anh tạo ra sẽ bị ảnh hưởng."
Thoát Hoan cười xoa đầu tôi như một đứa trẻ, tôi né tránh bàn tay của anh ta, anh ta cười tinh nghịch nói:
"Thật là hiểu chuyện."
Trà Luân bên cạnh cũng cười ha hả thúc ngựa chạy đi, tôi cảm thấy mặt mình hơi đỏ. Bỗng cảm giác có ánh mắt nhìn mình đăm đăm, quay sang thì thấy cái nhìn không mấy thiện cảm của Trát Lạt bắn qua, tâm trạng bỗng bình tĩnh trở lại. Tôi thấy Khoát Khoát Lạt không để ý, vội thì thầm:
"Tôi biết anh và tôi là đồng hương, cũng biết anh không thích Thoát Hoan."
Tôi chỉ buột miệng nói vậy thôi, dù sao Trát Lạt cũng không thể nghe được. Tôi thấy ánh mắt anh ta nhìn xa xăm ra trường đua, cũng nhìn theo thì thấy Thoát Hoan đã dẫn đầu phi nước đại. Dù vẫn còn nhiều thời gian nhưng ván này có lẽ Thoát Hoan sẽ giành chiến thắng mà thôi. Anh ta vốn rất giỏi.
Nhưng không ngờ ngựa của anh ta và Trà Luân đang dẫn đầu bỗng nhiên chậm lại, l*иg lên giữa đường đua. Tôi thấy xung quanh đám người đang xem đấu bỗng nhiên nhốn nháo, thầm nghĩ hỏng rồi, lần này có lẽ anh ta đã bị người khác giở trò. Trát Lạt bên cạnh tôi bỗng nhiên nói nhỏ vào tai tôi:
"Nhân lúc hỗn loạn, chúng ta mau trốn!"
Tôi trừng trừng mắt nhìn anh ta, vốn không nghĩ một kẻ câm điếc như anh ta lại có thể nói được, thì ra là anh ta giả vờ. Tôi nhìn anh ta, bực bội nói:
"Tại sao phải trốn, anh là ai, sao tôi phải trốn với anh?"
Trát Lạt thất vọng nhìn tôi, tôi đoán có lẽ anh ta cũng quen biết tôi trước đây nhưng hiện tại tôi đã quên hết tất cả.
Đừng nói tôi lại là tình nhân cũ của anh ta rồi bị Thoát Hoan dùng quyền thế cướp đoạt đi nhé, đó cũng có thể giải thích cho việc tôi vừa gặp anh ta đã thấy có thiện cảm còn đối với Thoát Hoan thì không. Nhưng dù sao đó cũng chỉ là cảm giác, Thoát Hoan tốt với tôi là sự thật và tôi nghĩ Trát Lạt cũng sẽ không tài nào đưa tôi ra được đây.
Mãi nghĩ ngợi, bỗng nghe tiếng hô vang dội của đám đông, tôi nhìn về trường đua thì thấy Thoát Hoan và Trà Luân đã bị hai con ngựa đưa đi rất xa khỏi đoàn đua ngựa. Tôi biết Thoát Hoan rất giỏi nhưng với tình huống này thì khả năng ứng phó của anh ta sẽ chỉ chắc ăn được năm phần.
Tôi vội tháo dây rồi nhảy lên lưng con ngựa được cột gần đó, thuần thục xé gió lao đi về phía Thoát Hoan, trong lòng không ngừng tự mãn vì khả năng cưỡi ngựa của mình.
Trát Lạt thấy tôi làm ẩu cũng phóng lên ngựa đuổi theo tôi, anh ta rất nhanh đã đuổi kịp tôi, sóng vai cùng tôi trên lưng ngựa. Tôi nhìn gương mặt chăm chú giữ yên ngựa của Trát Lạt, cảm thấy khung cảnh này có chút quen thuộc như đã từng trải qua, nhưng không tài nào nhớ được rõ ràng nguồn cơn.
Phút chốc tôi đã đuổi kịp Thoát Hoan, anh ta dù chật vật nhưng cũng không đến nỗi nào. Anh ta nhìn thấy tôi phi ngựa đến, không thể tin nhìn tôi rồi lại hét lên:
"Ngốc, mau trở về đi, chỗ này nguy hiểm lắm!"
Tôi nhếch môi cưỡi ngựa áp sát anh ta, chìa tay về phía anh ta nói:
"Mau sang đây!"
Tôi gần như có thể nghe được tiếng thở dài của anh ta trong tiếng gió ngược thét gào. Anh ta giỏi giống y như suy đoán của tôi, chỉ cần tôi đưa tay ra là đã có thể thuận lợi nhảy sang lưng ngựa bên này. Tôi đưa mắt nhìn về phía Trát Lạt, thấy anh ta cũng đã cứu nguy cho Trà Luân công chúa.
Trát Lạt cưỡi ngựa giỏi như thế khiến tôi có phần kinh ngạc, nhưng tôi nghĩ Thoát Hoan cũng sẽ không nghi ngờ gì vì người Nguyên cưỡi ngựa giỏi giống như cây trong rừng cây, vô cùng bình thường. Cái làm tôi hoang mang là chuyện anh ta có thể nói được.
Thoát Hoan ngồi sau lưng tôi, ở bên tai tôi trách:
"Thật làm người khác lo lắng."
Tôi nghĩ anh ta cũng không lạ việc tôi có thể cưỡi được ngựa thuần thục như thế, bèn nói:
"Tôi sống dựa vào cơm của anh, nếu như anh có mệnh hệ gì thì tôi biết dựa vào ai?"
Thoát Hoan vui vẻ đặt cằm lên vai tôi, cười nói:
"Tính cách nghịch ngợm này của em thật chẳng thể nào thay đổi được." – Anh ta cảm thán xong, lại xiết chặt eo tôi, lo lắng bảo – "Lát nữa phụ hãn có hỏi gì cũng giả vờ không nghe không biết là được, để tôi ứng phó. Còn tên Trát Lạt kia xem ra cũng không phải hạng tầm thường, làm một đầu bếp thật phí phạm."
Tôi nghe Thoát Hoan nói thế thì bỗng dâng lên nỗi bất an, bèn nói khó:
"Người Mông Cổ ai mà chẳng cưỡi ngựa giỏi, một tên Trát Lạt câm điếc vốn chẳng thể làm được tích sự gì. Còn tôi thì lại chỉ muốn ăn những thứ hắn ta nấu. "
"Ồ, tôi có chút ghen tỵ với hắn đấy. Vậy đối với em tôi có được địa vị như hắn không?" – Thoát Hoan hỏi.
Tôi lại chẳng mắc mưu anh ta, trả lời:
"Một người đem gạo còn một người thổi cơm, không sai biệt lắm."
Thoát Hoan chỉ cười lớn mà không nói.
Quả nhiên một lúc sau Đại Hãn đã triệu kiến tôi và Trát Lạt đến gặp mặt, hai bọn tôi đóng kịch câm cùng nhau, chỉ quỳ cúi gằm mặt rồi xem mấy lời của bọn họ nói như gió thoảng mây trôi. Tôi nghe bọn họ nói loại ngôn ngữ xa lạ một cách thao thao bất tuyệt, trong lòng âm thầm nhịn cười, đến mức hai vai run run.
Trà Luân ở bên cạnh lo lắng hỏi khẽ bên tai tôi:
"Chị sợ hả?"
Tôi lại càng run dữ dội.
Sau đó tôi nghe Trà Luân kể lại rằng Đại Hãn thấy bọn tôi có khả năng, ngỏ ý để bọn tôi tập luyện để một ngày giúp sức cho sự nghiệp xưng bá thiên hạ của Mông Cổ. Nhưng Thoát Hoan lại bảo hai bọn tôi là một cặp anh em bị câm điếc từ nhỏ, anh ta huấn luyện để làm sai vặt bên mình, chưa từng có ý định trèo cao, Đại Hãn mới buông tha và ban thưởng. Tôi cảm thấy bản thân mình từ vợ chưa cưới bị giáng xuống làm chân sai vặt thì có chút rầu rĩ.
Về sự việc hai con ngựa điên lần đó nghe đâu lại là thái tử ra tay hãm hại, nhưng không có chứng cứ đành gác lại một bên. Tôi nghĩ Đại Hãn đối với Thái tử thiên vị, ông ta cũng không muốn làm căng quá làm gì, dù sao chuyện cũng đã qua không chút tổn hại thì cứ xem như bọn trẻ con tranh nhau món đồ chơi.
Kể từ dạo đó cũng không nghe Trát Lạt nói thêm lời nào nữa, thậm chí nhiều lúc tôi nghĩ rằng có khi nào hôm đó mình nghe lầm không, bởi anh ta lại bắt đầu trở lại trạng thái lầm lầm lì lì như lúc mới vào phủ. Tôi biết Thoát Hoan cũng âm thầm cho người theo dõi anh ta, nhưng thấy anh ta không có gì bất thường nên thôi không để ý nữa.