Cô cô, người và Nam Cung Nguyệt hẳn là có quan hệ gì đi, phải chăng hắn là nhi tử của người.
_ Đào nhi tại sao nghỉ vậy, ta... ta và hắn không quan hệ
_ Vậy ư, vậy tại sao người muốn ta bảo vệ hắn, thậm chí còn thành thân
_ Ta chỉ là nghĩ cho con, Nam Cung Nguyệt có gì không tốt, thích hợp...
Lời còn chưa hết câu, Vân Đào mất kiên nhẫn phải nghe tiếp
_ Ta không ngốc, cô cô nhớ kỹ lời ta nói hôm nay. Chỉ là ta muốn tìm thông thiên kính nên cùng Nam Cung Nguyệt đến Hỏa Nam Sơn, cô cô người đừng nên yêu cầu nhiều. Ta khuyên cô cô trốn tránh ai đó là không nên.
Ngân Bích trầm tư nghĩ về những lời Vân Đào nói, "Đào nhi thật ra đang nghĩ gì, chẳng lẽ duyên phận không thay đổi ư, còn nữa Đào nhi biết ta đang trốn tránh ai ư".
Giữa trưa, trời đang nắng bổng đỗ mưa, Vân Đào đang mắng thầm ông trời biết trêu người, đang yên lành tự dưng mưa, loay hoay tìm chỗ trú mưa trên đầu bổng dưng xuất hiện một cái ô, ngẩn đầu nhìn người đang cầm ô che cho mình, Vân Đào cảm giác như thời gian ngưng lại, quen thuộc kỳ lạ, dường như đã trãi qua cảm giác này ngàn lần (kiếp trước Vân Đào đã trãi qua và cảm động với cái cảnh che ô này), miên man suy nghĩ cũng không biết bản thân đã đi vào trong đình cách đó không xa để trú mưa
_ Đào nhi đang thẫn thờ vì ta ư
_ Cung Tguyệt...
bốn mắt nhìn nhau, Nam Cung Tuyệt thì giật mình hình như có chút ngọt, Vân Đào lấy tay che miệng mình "Sao ta lại gọi thân mật như vậy, không phải ta, không phải ta".
Tối đêm đó, nàng bình tâm lại, từ khi vào thông thiên kính, bản thân nàng có chút thay đổi lạ thường. Khi gặp Nam Cung Tuyệt Vân Đào không hiểu tại sao cảm xúc biến hóa, đau xót, rung động, vui mừng, thờ ơ, hình như bản thân bị chi phối, vừa là mình mà không phải là mình, rốt cuộc tại sao? Nhắm mắt lại, Vân Đào đi vào thần thức của bản thân. Một nữ nhân y hệt Vân Đào đang ngồi thản nhiên trên xích đu mỉm cười nói với Vân Đào
_ Chấp niệm kiếp trước quá sâu nên theo ngươi đến tận kiếp này. Vốn dĩ là ta ở kiếp trước hòa nhập vào ngươi ở kiếp này, trở thành người trọng sinh. Nhưng ta lại không thể nhập vào ngươi thay thế ngươi được, giờ ta đã biết tại sao
_ Tại sao? (Vân Đào kiếp này)
_ Ta và ngươi vốn dĩ là một, nhưng thần thức tách rời ra làm hai, trái tim cũng chia ra hai hướng.
_ A, ra vậy nên ta cứ cảm thấy đôi khi ta không phải là ta, Nếu muốn đối phương biến mất phải đánh bại thần thức còn lại, hoặc hai thần thức nguyện ý không chống đối nhau. (Vân Đào hiện tại)
_ Đúng vậy! Vốn dĩ ta định buôn tay nhưng ngươi lại gặp chàng, ta muốn cùng chàng kiếp này làm lại từ đầu, người nào cản trở ta giết kẻ đó, tuyệt không như kiếp trước buôn tay. (Vân Đào kiếp trước vì chấp niệm mà cố chấp đến hung ác)
_ Ngươi bị chấp niệm ám ảnh đến nỗi rơi vào ma đạo rồi, được ta và ngươi chúng ta nguyện ý dung nhập vào nhau đi, nhưng mà ngươi phải xóa bỏ ký ức kiếp trước trái tim ta sẽ là của ngươi như vậy ngươi có thể yêu người mà ngươi cảm động, ngược lại lý trí do ta điều khiển, thế nào? (Vân Đào kiếp này).
TruyenHD_ Không được, ngươi cũng phải xóa luôn ký ức, chúng ta không ai được nhớ về đối phương, nếu ta thành công có được tình yêu ta muốn với chàng ngươi phải biến mất, nếu ta thất bại không nối được duyên xưa ta cũng biến mất.
_ Thành giao! (Vân Đào kiếp này)
Hai người dần dần tiến về phía nhau, đột nhiên Vân Đào nhớ ra điều gì lúc vào luồn sáng dung nhập lại hét lên
_ Mà khoang đã, nếu như ngươi yêu người khác không phải là người kiếp trước thì sao???
_ Không biết!!!
Vân Đào thân thể đau như bị tách rời, ký ức của cả hai như bị tách rời rồi ghép lại rồi dần dần biến mất.
_ Tiểu thư, tiểu thư (Mộ Dung Khuynh, loay hoay sờ sờ vào tráng Vân Đào)
_ Khuynh Tỷ, làm gì vậy? ôi sao ta khó chịu quá.
_ Tiểu thư, sao người lại ngủ trên ghế, đã vậy còn nóng đến đổ mồ hôi tráng!
_ Hả, ta ngủ ở đây, ngủ lúc nào nhỉ... hây! Không nhớ nữa