Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nàng Xuất Thân Thấp Kém: Tại Sao Thái Tử Điện Hạ Lại Muốn Nghênh Thú Khỏi Đông Cung

Chương 4: Biến Cố Kinh Hoàng Ở Đông Cung (4)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vệ Chiêu nghiêng đầu hỏi: “Cô cô, vì sao năm đó người không xuất cung?”

Văn Uyên cúi đầu cười, nhưng trong nụ cười lại ẩn chứa khổ sở.

“Lúc cô cô còn trẻ đã được chọn làm cung nữ tư tẩm, đáng tiếc sau đêm thị tẩm, chưa có được một danh phận đã bị đẩy về Cung nữ sở.”

Văn Uyên khêu khêu bấc nến, làm cho nến chiếu sáng hơn một chút, rồi tiếp tục nói: “Với thân thể của ta như vậy ra ngoài cũng chỉ có thể làm một nô tỳ, gả đi được cũng khiến cho gia đình phu quân ghét bỏ, không bằng lưu lại hoàng cung… ít ra… hàng năm còn có thể gửi được một chút bạc về cho phụ mẫu, làm cho bọn họ sống tốt hơn một chút.”

“Năm ngoái bát đệ của ta cũng đã thành gia lập thất, phụ mẫu gửi thư cho ta nói người nhà đều cảm tạ ân đức của ta, đối với ta như vậy cũng coi như được an ủi phần nào.”

Vệ Chiêu cái hiểu cái không gật đầu, liếc nhìn thấy sắc mặt u sầu của Văn Uyên, suy nghĩ một chút, từ trong ngực lấy ra một túi giấy dầu.

“Cô cô, người ăn một chút kẹo không?”

Túi giấy dầu được mở ra, bên trong có một chút kẹo bơ.



Hai mắt của Vệ Chiêu sáng bừng nhìn chằm chằm kẹo bơ, len lén nuốt nước bọt một cái.

Văn Uyên nơi nào không nhìn ra tâm tư của nàng, cười lắc đầu nói: “Cô cô không ăn, ngươi cứ ăn đi.”

Vệ Chiêu tựa như nhận được thánh chỉ, nhanh nhẹn nhón lấy kẹo bơ, chậm rãi thưởng thức.

Văn Uyên thấy nàng thèm ăn giống như con mèo nhỏ vậy, lấy khăn lau khóe miệng cho nàng, cười mắng: “Nha đầu nhà ngươi, ta chưa từng thấy ai lại thích ăn kẹo như vậy, cẩn thận ăn nhiều quá lại khiến răng hỏng hết.”

“Không sao đâu cô cô.” Vệ Chiêu nở một nụ cười tươi tắn, “Lúc nào trong lòng cảm thấy buồn bực thì chỉ cần ăn một chút kẹo là sẽ không cảm thấy buồn bực nữa.”

Nàng bẻ mội khối kẹo, đưa tới bên miệng của Văn Uyên: “Cô cô, người ăn thử xem.”

Văn Uyên sửng sốt, cẩn thận quan sát Vệ Chiêu, tựa hồ như muốn nhìn thấy một chút oán hận đối với năm tháng sống trong thâm cung, lại phát hiện người đối diện vẫn nhàn nhạt cười, không thể hiện bất cứ ưu sầu nào.
« Chương TrướcChương Tiếp »