Nàng Trợ Lý Lạnh Lùng Của Tổng Giám Đốc

7.11/10 trên tổng số 9 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nam chính: Tào Doãn Anh - lạnh lùng gian xảo thích nhất là làm khó nữ chính. Nữ chính: Từ Như Nhân – bề ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm mềm yếu rất cần người quan tâm che chở, thích nam chính từ rất sớm …
Xem Thêm

Anh rõ ràng ở công ty, tại phòng làm việc của cô mà hôn cô? Không phải từ trước đến nay anh luôn yêu cầu công và tư rõ ràng sao?

"Đừng để cho anh thấy anh ta chạm vào em lần nữa." Câu nói mang theo nộ khí khấp trời mà cảnh cáo, cứ như vậy từ trong miệng Tào Doãn Anh nói ra.

"Em. . . . . . Anh ta. . . . . . Chúng em không phải. . . . . ." Khó thấy được khi mà cô không biết nên giải thích như thế nào về chuyện vừa rồi.

"Nhớ kỹ lời của anh." Bàn tay xoa đôi má ửng hồng của cô, giọng điệu là không cho phép chất vấn. "Giữa chúng ta, anh tuyệt đối không cho phép tồn tại những người khác."

Từ Như Nhân nhìn thẳng vào anh, không nói được gì.

Nhìn anh đi ra khỏi phòng làm việc của mình, cô vẫn còn đang trong suy nghĩ hỗn loạn, không mở miệng được.

bản quyền thuộc về dđ lê quý đôn

Cả ngày cô đều không yên lòng, liên tục phạm sai lầm, mà cô lại không khống chế được chính mình, thỉnh thoảng sẽ nhớ tới hình ảnh lúc này.

Anh như vậy, là có ý gì?

"Học trưởng." Từ Như Nhân bày ra dáng vẻ nhiệt tình tươi cười, đi về hướng khu tiếp khách.

"Từ Như Nhân?" So với sự phấn khích nhiệt tình của cô, Cố Nhân Kiệt lại lộ ra biểu hiện bất ngờ ngoài ý muốn."Em làm việc ở đây?"

"Đúng vậy a, chuyện lần này lại phiền đến học trưởng rồi." Cùng đối thủ cạnh tranh tranh chấp chuyện xâm phạm bản quyền độc quyền trên tòa án, công ty đã chính thức thuê Cố Nhân Kiệt làm đối tác trờ thành luật sư đại diện cho công ty bên mình.

"Không dám." Tuy không lâu trước đây hai người đã gặp nhau tuy không nói được nhiều, nhưng Cố Nhân Kiệt vẫn là nhịn không được nhìn Từ Như Nhân thêm vài lần."Em thay đổi không ít."

Nghe thấy anh lần nữa nói như vậy, Từ Như Nhân cười ôn nhu.

"Con người luôn sẽ thay đổi mà!" Hơn nữa cũng đã mười năm trôi qua, cô có muốn không thay đổi cũng không được a?

"Em trưởng thành rồi." Nhìn cô, Cố Nhân Kiệt tự cảm thán mà nói. Lúc trước là một nhân vật học sinh làm cho người khác đau đầu, hiện tại cũng đã thay đổi.

bản quyền thuộc về dđ lê quý đôn

"Học trưởng, nếu không biết anh mà chứng kiến biểu lộ này của anh, sẽ hiểu lầm anh là ba của em đấy!" Từ Như Nhân trêu ghẹo nói, khiến anh phải khẽ cười.

"Đợi chút nữa cũng nhau ăn cơm được không?" Cố Nhân Kiệt hỏi thăm."Anh trở về mấy tháng này đều vô cùng bận rộn, khó có dịp trùng hợp như vậy được gặp gỡ em, cho học trưởng một cái mặt mũi được không?"

"Được!" Câu trả lời của cô lại làm cho không ít người thay đổi sắc mặt. "Học trưởng là muốn tìm em ôn chuyện sao? Em chỉ làm vì nể mặt anh thôi nha, nếu như vì mời em mà có người sinh tức giận cái gì, em không biết đâu ah!"

die»ndٿanl«equ»yd«on

Cố Nhân Kiệt cười lên, xem ra cô đã biết rõ chuyện Phương Hạnh Nhạc đang cùng mình cáu kỉnh rồi. Cũng khó trách, ba người các cô cảm tình từ trước đến này đều rất tốt.

"Cô ấy nói gì đó sao?"

"Em nói em không biết ah!" Từ Như Nhân cười đến rất vô tội, cái bộ dạng như đang có âm mưu kia bất đồng ngày thường lại làm cho các đồng nghiệp ở một bên mỗi người ai náy khóe mắt đều rút gân.

bản quyền thuộc về dđ LQĐ

Không giống như khi đối với Trần Sĩ Kiệt tận lực lạnh nhạt cùng giữ một khoảng cách, Từ Như Nhân khi ở trước mặt Cố Nhân Kiệt lại hoàn toàn bất đồng rất thân thiện, cô thậm chí lộ ra bộ dạng tinh khiết tươi cười ấm áp bình thường ở công ty khó có thể nhìn thấy, mềm hoá ngũ quan mà ngày thường vẫn ra vẻ lạnh lùng, lại làm cho các đồng nghiệp ở một bên vốn đã nhận thức cô nhiều năm lần đầu tiên phát giác, nguyên lai Từ trợ lý một mực cao cao tại thượng, không thể xâm phạm, cũng có thể thoạt nhìn thân thiết như vậy. . . . . . Hơn nữa rất đáng yêu.

Trước kia không có chú ý, cô cười cười náo như vậy, mọi người mới phát giác, kỳ thật Từ Như Nhân có một khuôn mặt tròn trịa như mặt em bé vậy, lại còn có má lúm đồng tiền nữa đây này!

Nhưng chỉ là chưa từng trước mặt người khác bày ra dáng vẻ tươi cười này, khiến cho Tào Doãn Anh vừa vào cửa mặt đen như đít nồi.

"Trợ lý Từ thật sự là quen biết rộng lớn, ngay cả luật sư Nhân Kiệt mà cũng quen biết." Một Trần Sĩ Kiệt cũng còn chưa có xử lý sạch, hiện tại lại còn thêm một tên Cố Nhân Kiệt?

Nghênh hướng ánh mắt lạnh lẽo của Tào Doãn Anh, Từ Như Nhân phút chốc thu hồi khuôn mặt vui đùa, lại làm cho ánh mắt của anh càng thêm giận dữ.

Cùng người khác có thể nhẹ nhàng như vậy, nhưng khi đối mặt với anh cũng chỉ có cái sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn như vậy thôi sao?

"Bởi vì có chút liên hệ nên cũng được xem là quen thuộc." Cô nói một cách hàm xúc nhất có thể. Dù sao đây cũng là bạn học của mình, mà mấy ngày trước thì rốt cục cũng đã trở thành chồng của người bạn thân của mình nữa mà. "Lúc học ở trường cấp 3 học trưởng cũng đã rất chiếu cố tôi."

Điều này cũng là lời nói thật, thân là hội trưởng hội học sinh Cố Nhân Kiệt vốn rất biết cách chiếu cố người khác, nhưng người nổi danh toàn bộ trường là được anh đối đãi khác biệt thì chỉ có một người duy nhất đó là học muội Phương Hạnh Nhạc.

"Vậy sao?" Ngữ khí không nặng không nhẹ, nhưng chỉ có hai người mới biết được Tào Doãn Anh đang sắp bốc hỏa.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn

"Tình huống của cô ấy có chút đặc thù." Cố Nhân Kiệt cười cười nói. "Trước hết chúng ta nên nói chuyện chánh sự đã! Tiểu Nhân, lát nữa lại nói chuyện tiếp."

"Dạ." Cô biết rõ gần đây học trưởng cùng Phương Hạnh Nhạc cãi nhau có chút bế tắc, có lẽ mình cũng nên giúp đỡ vào một chút.

Hai người nhìn nhau cười cười, cái bộ dáng cực kỳ ăn ý kia lại làm cho người đàn ông cách đó không xa lòng tràn đầy phiền muộn không muốn nhìn tiếp nữa, quay người dẫn đầu đi vào phòng họp.

Ở đâu bay đến nhiều ruồi nhặn như vậy chứ!

"Tiểu Anh."

"Ông có chuyện gì cần bàn bạc sao?" Tào Doãn Anh thống hận cái nhủ danh này, thực tế gần đây hai chữ "Tiểu Nhân" lại thỉnh thoảng vang lên bên tai anh, mỗi lần anh nghe thấy thì thêm một lần tâm tình anh tựu như xấu thêm một phần!

Tiểu Nhân Tiểu Nhân Tiểu Nhân, bộ rất thân quen với cô sao?

Thân quen đến mức nào? Có thân quen như anh không? Mẹ nó, nghĩ đến đây thật muốn bốc hỏa!

"Coi cách nói chuyện của con kìa, chẳng lẽ cha không thể vì nhớ con mà gọi sao." Người đàn ông bên đầu bên kia điện thoại nhịn không được giễu cợt anh. "Mà con vốn chính là cún con của cha mà."

"Ông gọi điện thoại đến có chuyện gì? Nói nhanh một chút." Không muốn cùng ông già nói mấy cái chủ đề ngây thơ không chút dinh dưỡng nào này, Tào Doãn Anh giọng điệu bất thiện hỏi.diễnđàn✪lê✪quýđôn

"Khẩu khí như vậy là sao, đừng nói là lại cùng người ta cãi nhau chứ?" Tào Lực Thành ra vẻ hiểu rất rõ mà cười ha ha. "Cái tính tình này của con ah, đến chừng nào mới có thể sửa được đây? Đúng rồi, gần đây Tiểu Nhân vẫn tốt đó chứ? Con có ngược đãi Tiểu Nhân nữa hay không?"

Tiểu Nhân cái đầu anh ấy! Tào Doãn Anh miễn cưỡng nhịn xuống, chỉ dám bất mãn mà nói thầm trong lòng.

Biết rõ hai cái nhủ danh này cùng âm, cha anh rõ ràng là cố ý! ( hai âm này trong bản âm Hán Việt thì Nhân là Yin còn Anh là Ying)

"Cha thật quá vô vị, sao cha không tự mình gọi điện thoại hỏi cô ấy!"

"Hỏi con bé thì được cái gì chứ, chỉ biết nói với cha không cần phải lo lắng, mặc kệ là bị ủy khuất gì, cũng sẽ không chịu ói ra nửa câu cay đắng." Nghĩ đến cái cô gái nhỏ kiên cường kia, Tào Lực Thành liền không nhịn được mà nhắc đi nhắc lại với con trai. "Cha nói con đó, đã bao nhiêu tuổi rồi, không nên cứ lúc nào cũng ác liệt như vậy, cố ý ức hϊếp Tiểu Nhân, cho dù con không có được một chút xíu nào cái gien tốt - thương hương tiếc ngọc truyền từ trên người của cha, ít nhất cũng có chút khí độ tương xứng với một người thủ trưởng chứ! Trong công việc Tiểu Nhân biểu hiện thế nào thì con cũng rõ như ban ngày rồi đấy, tốt xấu gì con cũng có chút tấm lòng trọng dụng nhân tài chứ, bộ con không biết với năng lực của Tiểu Nhân, có bao nhiêu công ty lớn chờ đợi cơ hội đoạt lấy con bé sao?"

Thêm Bình Luận