Tào Doãn Anh ngẩng đầu, bộ dáng lạnh nhạt khiến cho thư ký Hoàng kinh hãi, trực giác chính mình hỏi sai rồi.
"Hình như có bạn thân qua nhà chăm sóc cho cô ấy rồi, tôi cũng không có tìm người khác chăm sóc nữa." Tào Doãn Anh dừng lại một thoáng, như là không vui rồi lại mở miệng. "Đợi một chút cô thuận tiện hỏi cô ấy có cần người đi qua hỗ trợ hay không, nếu như bạn thân của cô ấy đi rồi, thì kêu nhân viên điều dưỡng đi qua nhà của cô ấy."
Cô gái buổi sáng kia không biết có còn ở đó với cô hay không, nếu lỡ như đã đi rồi, chẳng phải lại chỉ còn một người cô sao? Nhớ tới bộ dạng đêm qua của cô, tuy buổi sáng đã giảm sốt, nhưng cũng khó đảm bảo sẽ không tái phát trở lại.
"Dạ." Thư ký Hoàng bị anh nhìn chằm chằm mà làm cho nội tâm sợ hãi, vội vàng nhắc nhở chính mình đừng bao giờ nhiều lời như vậy nữa. "Nếu không có chuyện gì khác nữa, bây giờ tôi sẽ đi gọi điện ngay."
"Đi ra ngoài đi!"
Nguyên muốn đem tâm tư quay lại công việc trên bàn, lại không tự chủ được mà quay đầu lại phía chiếc điện thoại di động.
Có nên gọi điện thoại tới đó hay không? Nhớ tới bộ dáng tái nhợt đêm qua của cô rồi lại vừa ho khan vừa nôn ói, anh đã vô tình nhíu mày mà chính bản thân cũng không hề phát giác ra. Nhưng vừa nhấc điện thoại lên, thì lại nhớ tới cô không phải chỉ có một mình ở nhà, hai cô gái gặp được vào buổi sáng kia, đều đã tới, có lẽ sẽ lưu lại chăm sóc cô chứ?
Hơn nữa buồn cười nhất chính là, ngoại trừ công việc, bọn họ chưa từng nói chuyện khác qua điện thoại.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của anh càng thêm tồi tệ hơn.
Từ trước đến nay anh làm việc gọn gàn chính xác, ghét nhất sự hỗn độn không rõ ràng, dây dưa dài dòng, bởi vì anh hoàn toàn không có cái mà người ta hay gọi là "Tính nhẫn nại", không nghĩ tới mình lại sẽ cùng một cô gái day dưa nhiều năm như vậy.
Càng giận chính là, cũng đã nhiều năm như vậy, anh vẫn không rõ trong lòng người phụ nữ này đến cùng là đang suy nghĩ cái gì!
Điện thoại bị một lực quá lớn thả lại trên bàn, người đàn ông nhếch đôi môi xinh đẹp dốc sức chuyên chú trở lại công việc trên bàn, không còn cố thử cầm lấy điện thoại nữa.
Mặc kệ cô ấy!
Chỉ nghỉ ngơi một ngày, Từ Như Nhân liền trả phép đi làm. Trên thực tế, sau khi ngủ ở nhà cả ngày, cả người cô đã khá nhiều, ngoại trừ vẫn còn âm thanh ho khan như cũ, thì đại khái những cái khác đều đã khỏe lên.
"Trợ lý?" Quan Na Na vừa thấy Từ Như Nhân đi ra khỏi thang máy, liền bay vượt qua mà chạy vọt tới bên người cô. "Sao chị lại tới đây? Không phải được nghỉ ngơi thêm một ngày nữa sao? Bệnh cảm mạo của chị hết rồi sao?"
"Tôi tốt hơn nhiều rồi, dù sao ở nhà cũng chỉ có nằm, còn phải tự bản thân mình lo ba bữa cơm, còn không bằng tới công ty, ít nhất còn có em sẽ giúp chị vẫn dễ dàng hơn." Từ Như Nhân cười rất thanh nhã, tiếng nói so ngày thường có hơi khàn khàn hơn một chút.
"Không có vấn đề! Trợ lý giữa trưa muốn ăn cái gì?" Nghe cô nói như vậy, Quan Na Na lập tức đem những việc đang làm dỡ đặt xuống, chuẩn bị thi hành sứ mệnh được giao.
"Chị muốn ăn cơm đùi gà chiên, nhớ gọi thêm cơm cho chị nha." Liên tục hai ngày đều bị buộc phải ăn cháo loãng, cô vô cùng muốn ăn một ít món ăn ngon vị đậm đà để khôi phục thể lực.
"Bây giờ mà đã thảo luận chuyện cơm trưa, không phải là quá sớm sao?"
"Tổng giám đốc?" Quan Na Na ngẩn người, có loại cảm giác áy náy như đang làm chuyện xấu bị bắt tận tay vậy, nhưng mà rõ ràng hình như bây giờ vẫn chưa tới giờ làm việc mà.
"Sớm." Nghĩ đến sự chăm sóc đêm hôm đó của anh, thái độ của Từ Như Nhân so với ngày thường có chút nhu hòa hơn.
Cô như vậy thật ra lại khiến Tào Doãn Anh phản ứng không kịp, đã thành thói quen là mỗi lần gặp mặt thì cô sẽ dùng thái độ lạnh nhạt công thức hoá để đối mặt với mình, thái độ hiện tại lại làm cho anh nhất thời không tiếp nhận được.
"Cô theo tôi vào đây."
Từ Như Nhân không nói nhiều, mang theo tập công văn đi theo phía sau tiến vào phòng làm việc của anh.
Sau khi ngồi vào ghế da, Tào Doãn Anh lại đột nhiên trầm mặc. Cảm giác giống như có rất nhiều lời muốn hỏi cô, rồi lại nhớ đến hiện tại đang là trong công ty, mà ở công ty không được bàn luận việc riêng tư, hình như đây cũng là nguyên tắc làm việc của cô. . . . . .
Nhưng những lời muốn nói lại khiến anh buồn bực phập phồng không yên, không nói thì lại thấy không thoải mái!
Một hồi âm thanh ho khan, lại làm cho anh phục hồi tinh thần.
"Cảm mạo còn chưa khỏe, em đã vội vã đến đi làm làm cái gì?" Anh cũng không quên bộ dáng suy yếu đêm hôm trước lúc đó cô vừa ho lại vừa ói, tuy nhiên ngày hôm qua đã nghỉ ngơi một ngày, nhưng cũng không thể nào khỏe lên nhanh như vậy a?
Tuy giọng nói rất khó chịu, nhưng làm sao mà cô có thể không nghe ra đây chính là sự quan tâm của anh đối với mình chứ? Cho nên giọng nói của Từ Như Nhân cũng ôn hòa lại, không cùng anh đôi co.
"Ngày hôm qua em đã ngủ một ngày rồi, cũng đã tốt hơn nhiều."
Cố tình ngay lúc nói vừa xong, cổ họng lại có một hồi ngứa, làm cho cô ho đến không kềm chế được.
"Như vậy mà lại nói là mình đã tốt hơn nhiều?" Tào Doãn Anh mặt lạnh nheo mắt lại, nhưng thấy cô ho đến đáng thương như vậy, cũng chỉ có thể lấy ra mấy thứ đồ đã sớm chuẩn bị đưa về phía cô.
Thật vất vả mới thuận khí lại, Từ Như Nhân nhìn thấy trên tay anh một cái hộp sắt nhìn rất quen mắt, rất muốn làm như không thấy.
"Cầm lấy nhai đi." Đã sớm thấy được sự kháng cự trên mặt cô, Tào Doãn Anh không cho cự tuyệt mà đem đồ nhét vào trong tay cô. "Ngay bây giờ liền nhai."
Trong lúc anh hung dữ nhìn chằm chằm vào cô, Từ Như Nhân đành phải mở cái hộp ra, lấy một miếng kẹo ngậm thả vào trong miệng. Lúc đầu thì cũng còn được, nhưng sau khi lớp đường bên mặt ngoài tan hết, nét mặt của cô cũng bắt đầu nhăn nhó theo.
"Không được nhổ ra." Như là sớm đoán được tính toán của cô, Tào Doãn Anh lạnh giọng cảnh cáo.
Bị anh quát như vậy, Từ Như Nhân ngậm lấy viên kẹo ngậm lạnh buốt, nuốt không được mà nhổ ra cũng không xong, chỉ có thể dùng cặp mắt to vô tội mà trừng mắt với anh.
"Nhìn cái gì vậy? Hay là em muốn đổi qua uống sơn trà cao hơn?" Anh rầu rĩ nghiêng mắt nhìn đi chỗ khác, không biết làm gì đối với hành vi ngây thơ rất không hợp tuổi của cô gái này. Cũng đã là người trưởng thành rồi, lại hoàn không biết cách chăm sóc tốt cho thân thể của mình, nói cô ngậm kẹo thuốc thông họng mà đối với cô chẳng khác gì bắt nuốt thuốc độc cả! "Chút nữa hủy chuyện đặt cơm Tàu đi, nói các cô ấy đặt cháo."
"Không cần." Cô kinh hãi bộ dạng có thể nói nhất quyết không chịu.
Kẹo ngậm thì cô có thể miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng chuyện bắt cô phải ăn cháo cô tuyệt đối sẽ trở mặt! Bộ anh không biết người đang bệnh cần thể lực sao? Mà loại đồ ăn là cháo này căn bản cung cấp không được bao nhiêu thể lực!
"Em đã không cần phải ăn cháo nữa rồi, cái loại đồ ăn lõng bõng đó em không muốn ăn!" Ý thứ hai mới chính là nguyên nhân, vấn đề ở đây chính là cô rất ghét ăn cháo.
"Người bệnh không có quyền được bốc đồng!" Anh so với cô còn nói năng vô cớ hơn nữa. "Cái cổ họng đã khan đến mức không nói lên tiếng như vậy rồi mà còn muốn ăn dầu mỡ nữa sao, là em ngại mình ho chưa đủ sao? Còn có, người có cổ họng đang sưng như em chỉ có thể ăn mấy loại đồ ăn loãng này như cháo mà thôi, em cam chịu số phận đi!"
"Em không cần." Cô thà chết chứ không chịu khuất phục. "Em muốn ăn cơm!"
Cô là người coi trọng khẩu vị, nhân vật đại biểu cho mẫu hình không thịt không vui.
"Vậy cho thấy là em muốn đi đổi một bộ khí quản mới rồi đó!" Tào Doãn Anh giọng điệu lạnh lùng, mang vẻ mặt khinh thường như đang xem kịch vui. "Muốn ăn cơm? Em nuốt được sao?"