"Giống như nhìn có chút quen mắt." Trần Ý Hoan từ nhỏ đã lớn lên trong một gia đình có gia thế, công lực nhớ người chính là như vậy mà mài luyện ra được.
Tào Doãn Anh không thèm để ý tới hai người, vượt qua Trần Ý Hoan vẫn đang chiềm trong trầm tư mà rời đi.
Phương Hạnh Nhạc liếc nhìn bóng lưng, cảm thấy khó hiểu, rồi trở lại chiếc ghế sa lon đã ngồi trước đó: ngồi xuống.
"Là sếp của Tiểu Nhân." Trần Ý Hoan nghĩ tới."Tổng giám đốc "Long tinh"."
"Cậu ấy ăn cỏ gần hang?" Phương Hạnh Nhạc biểu lộ như đang suy ngẫm rồi cuối cùng lại giống như hưng phấn. "Tiểu Nhân cũng thật quá đáng nha, rõ ràng là gạt chúng ta!"
"Ăn?" Trần Ý Hoan như bừng tỉnh, không nghĩ tới lại sẽ nghe được tin tức kinh người như vậy, xem ra cô lại có trò hay để xem rồi. "Anh ta không phải đến thăm bệnh sao?"
"Ai biết là anh ta tới đây làm gì chứ, coi như là thăm bệnh đi! Sáng sớm khi mình tới, đã thấy anh ta thăm bệnh đến tận trên giường rồi, hai người nằm ngủ bên nhau giống như rất đổi quen thuộc vậy." Phương Hạnh Nhạc nhớ tới cái hình ảnh kia vẫn có cảm giác có chút khó tin, bất quá nhìn Trần Ý Hoan biểu lộ bộ dạng kinh ngạc khó mà tin được, cô cảm thấy phản ứng của mình xem như đã rất tốt rồi. "Hơn nữa mình thấy anh ta đối với cái phòng này rất quen thuộc, không biết đã tới đây mấy lần rồi nữa."
"Khá lắm Tiểu Nhân!" Thật lâu, Trần Ý Hoan mới có thể phát ra thanh âm.
"Hừ ah, dám qua mặt bạn bè nha, rõ ràng ngay cả một chút tin tức cũng không rò rỉ ra ngoài." Cô gái này, thủ đoạn cũng quả thật quá cao à nha? Rõ ràng các cô vẫn thường thường đem cái phòng này làm thành nơi tụ tập, thế mà lại không biết nguyên lai vẫn còn có một người khác đối với chỗ này quen thuộc đến như vậy à nha?
"Cậu ấy đang ngủ hả?" Trần Ý Hoan liếc mắt nhìn phòng ngủ được ngăn cách bằng một mảng thủy tinh lớn ở trên lầu, bộ dạng tiếc hận.
"Cũng không sợ cậu ấy chạy." Phương Hạnh Nhạc ngược lại lại là một vị hồ lỳ đã tu luyện ngàn năm, điềm đạm cầm lên tờ tạp chí ở một bên lên."Tớ đã quyết định ở bên cạnh đợi cậu ấy giải thích rõ ràng."
Trần Ý Hoan lộ ra dáng vẻ tươi cười, cũng đi theo ngồi xuống trên ghế sa lon. "Mình hôm nay cũng không có việc gì làm."
Khá lắm mãnh nam! Hơn nữa còn là cỏ gần hang, Từ Như Nhân tốt nhất cậu nên giải thích cho thật tốt.
Từ Như Nhân mơ mơ màng màng mở mắt ra, cảm thấy toàn thân đau nhức, thật vất vả ngồi dậy, chỉ cảm thấy đầu nặng tựa ngàn cân, toàn thân vô lực.
Vô ý thức nhìn qua vị trí trống không bên cạnh, đêm qua trí nhớ đứt quãng không liền tục, trong ấn tượng Tào Doãn Anh chăm sóc cô cả một đêm, hiện tại. . . . . . Đã đi rồi sao?
Không rõ tại sao trong nội tâm lại có cảm xúc thất vọng, cô thử giật giật thân thể, quyết định đi tắm trước, xem có thể khôi phục một chút tinh thần hay không.
"Tỉnh rồi à?"
Theo tiếng nói nhìn lại, Từ Như Nhân ngoài ý muốn nhìn thấy trên ghế sa lon có hai người ngồi cực kỳ không có hình tượng. "Các cậu sao lại ở chỗ này?"
"Sáng hôm nay mình có việc tìm cậu, điện thoại không mở, mình đánh tới công ty của cậu, trợ lý nói cậu bị bệnh rất nặng, ngày hôm qua đã xin phép về nhà nghỉ ngơi." Phương Hạnh Nhạc ném quyển tạp chí đang cầm trong tay, cười hì hì nhìn cô. "Tớ cảm thấy rất lo lắng nên liền trực tiếp tới chỗ của cậu, không nghĩ tới lại trực tiếp chứng kiến một cảnh tượng vô cùng hoàn mĩ lại còn kí©h thí©ɧ nữa . . . . . ."
"Cái gì?" Vẻ mặt Từ Như Nhân không hiểu, không biết cô ấy đang nói cái gì.
"Đàn ông —— hai người chúng ta đều thấy được." Trần Ý Hoan rõ ràng nói tiếp. "Chỉ là hình ảnh Nhạc Nhạc chứng kiến so với tớ đẹp mắt hơn một chút, tớ chỉ thoáng chứng kiến được một chút tại cửa ra vào thôi."
Ngữ khí hiển nhiên tương đương với tiếc hận, ước gì đem được người ta chạy bỏ trở về trên giường.
"Các cậu. . . . . ." Từ Như Nhân cảm thấy càng đau đầu chóng mặt hơn, chỉ thiếu điều không bị lăn xuống cái cầu thang gỗ này mà thôi.
"Chúng tớ như thế nào? Hiện tại trọng điểm là cậu mới đúng đó!" Phương Hạnh Nhạc liếc mắt chỉ trích "Nói! Cậu với cái người đàn ông kia là chuyện gì xảy ra? Đã bao lâu? Tại sao lại gạt chúng tớ? !"
"Các cậu xác định không có lương tâm mà nghiêm hình ép cung đối với một bệnh nhân như vậy sao?" Từ Như Nhân vừa chậm rãi đi xuống hết cầu thang, lập tức bị kéo lên trên ghế sa lon, ép giữa hai gã bạn bè không có hảo ý.
"Đương nhiên ah!" Phương Hạnh Nhạc trả lời một cách đương nhiên."Không thừa dịp thời điểm như thế này ép hỏi cậu, chẳng lẽ lại chờ cậu tỉnh táo rồi lạnh giống như Bắc Cực lúc đó mới hỏi sao? Nhưng mình thấy hình như tinh thần của cậu bây giờ đã xem như không tệ rồi, tốt nhất là lại phát sốt cao một lần nữa, tương đối dễ dàng cho chúng tớ tra hỏi."
Từ Như Nhân bất đắc dĩ thở dài, đây là tiếng người sao?
Bạn tốt gì mà vô tình ah! Hiện tại cô có nên cùng các cô ấy cắt đứt, thoát ly quan hệ tình bạn bè tới đây chấm dứt hay không đây?
"Mặc kệ á, Tiểu Nhân, tớ thực không thể tin được rõ ràng là chuyện quan trọng như vậy mà cậu cũng gạt chúng tớ nha." Trần Ý Hoan càng nghĩ đến lại càng không thể chấp nhận được, cả cô với Phương Hạnh Nhạc sao ai cũng đều không biết chuyện này của Từ Như Nhân hết vậy? Hết lần này tới lần khác Từ Như Nhân cùng người đàn ông kia không biết đã trên giường lăn qua lộn lại mấy lần rồi, vậy mà ở trước mặt các cô đề đều không hề đề cập qua lấy một lần.
"Chỉ là tớ thấy, cái này cũng không có cái gì tốt đề nhắc đến." Từ Như Nhân biết rõ hôm nay là tránh không khỏi rồi, chỉ còn cách cố gắng suy nghĩ làm thế nào để cho hai người này một cái đáp án thoả mãn.
"Thế nhưng chúng tớ vẫn rất hiếu kỳ, vô cùng hi vọng cậu nhắc đến." Một đôi mắt to của Trần Ý Hoan lóe sáng sáng ngời, có vô vàn khát vọng. Nói giỡn! Ba người từ trường cấp 3 học cùng lớp rồi làm bạn cho đến nay, cô là lần đầu tiên chứng kiến Từ Như Nhân cùng một người "Khác phái" có dính liếu với nhau a! Bất kể là gì, cô đều muốn biết.
"Còn nữa, mong cậu tận hết khả năng mà nói cho tường tận một chút." Cô bổ sung thêm một câu, chỉ sợ câu chuyện càng ngày càng sâu xa khó hiểu thì Từ Như Nhân sẽ tùy tiện nói hai ba câu giống như muốn đối phó với các cô.
"Muốn tớ nói cái gì?" Từ Như Nhân có chút bất đắc dĩ mà nhìn hai người vẫn đang chờ mong, đồng thời kèm theo mấy trận thanh âm khục khục ho khan, không để lại dấu vết mà nhắc nhở hai tên gia hỏa không có nhân tính này chính mình đang là người bệnh.
Cô không phải không biết các cậu ấy hưng phấn chuyện gì, chỉ tiếc tình huống của cô cùng Tào Doãn Anh. . . . . . Chỉ sợ so với tưởng tượng của các cậu ấy chênh lệch rất nhiều.
"Thật là cứng đầu nha, cậu thật sự rất không phối hợp a!" Bộ dáng Trần Ý Hoan muốn vò đầu bứt tóc. "Chậm trễ sẽ không được khoan hồng, nhanh chóng khai ra người đàng ông kia đi! Anh ta là tổng giám đốc "Long Tinh" đúng không? Cậu cũng thật sự là rất lớn mật, rõ ràng trực tiếp tìm tới thủ trưởng nhà mình, không có nửa điểm cố kỵ à?"
"Quan hệ của mình với anh ta, không phải như các cậu nghĩ đâu."
"Loại nào?" Phương Hạnh Nhạc hỏi trở lại.
Từ Như Nhân nhìn nhìn hai người, mới trưng ra một khuôn mặt tươi cười. "Chúng tớ chẳng qua chỉ là bạn trên giường mà thôi."
Phương Hạnh Nhạc nhướng đầu lông mày trái lên, giống như cười mà không cười. "Tớ vẫn cứ nghĩ cậu là người theo tử tưởng bảo thủ chứ."
"Bạn trên giường?" Trần Ý Hoan lông mày nhăn lại thành một cái núi nhỏ. "Làm sao có thể? Nếu không phải cậu có cảm xúc với anh ta, làm sao có thể cùng anh ta lăn đến trên giường được chứ?"
Người khác cô không dám nói, nhưng tuyệt đối không có khả năng Từ Như Nhân lại là người có thể tùy tiện tìm bạn lên giường ah!