"Em cũng sẽ không biết phải nói sao nữa à!" Quan Na Na suy nghĩ đến mức chỉ thiếu điều không đưa tay lên mà vò đầu bứt tóc nữa thôi. "Chị Hoàng, chị không cảm thấy hai người bọn họ là lạ sao?"
Cô đương nhiên cảm thấy là lạ rồi! Nhưng cô lại muốn làm thư ký của tổng giám đốc để tiếp tục được lĩnh lương cao như bây giờ hơn nhiều, cho nên cho dù trong nội tâm có vấn đề gì, cũng sẽ không giống với cái cô bé ngu ngốc này đi nói ra.
"Tôi hiểu ý tứ của Na Na!" Một bên Bội Quân đã hoàn thành công tác trên tay, cũng gia nhập cuộc trò chuyện. "Kỳ thật tất cả mọi người đều đã truyền tai nhau, trợ lý Từ đã sớm có quan hệ mập mờ không rõ cùng tổng giám đốc từ lâu rồi."
"Bội Quân!" Thư ký Hoàng trừng mắt.
"Chị Hoàng, việc này tất cả mọi người đều nói mà, chị trừng tôi cũng vô dụng ah!" Bội Quân nhìn về phía một người trợ lý khác Mỹ Quyên, nhưng Mỹ Quyên lại từ chối cho ý kiến mà chỉ nhún vai, không có đứng ra thay cô xác nhận.
"Mấy lời đồn vốn chỉ là suy diễn." Thư ký Hoàng giận tái mặt. "Miệng là nằm trên mặt người khác, chúng ta không xen vào, nhưng tại tầng lầu này, tôi hy vọng có thể không phải nghe thấy những loại đồn đãi không thích hợp này."
Không phải cô thanh cao gì, chỉ là sợ vạn nhất bị thủ trưởng nghe thấy được, thì mọi người ai cũng không tưởng tượng nỗi đâu! Tính tình Tổng giám đốc cực kém, cô tin anh tuyệt đối sẽ không thích cấp dưới của mình bàn luận những chuyện này.
"Đó là lời đồn ah! Thế nhưng chuyện của tổng giám đốc cùng trợ lý Từ, thật sự chỉ là lời đồn sao?" Khó có được cơ hội khiến mọi người đem chuyện này đem ra để thảo luận, Bội Quân cũng không áp chế được sự hiếu kỳ ngày thường. "Tuy tổng giám đốc đối với trợ lý Từ gần đây rất nghiêm khắc, thế nhưng mà vừa gặp phải vấn đề, người thứ nhất tìm đến cũng là cô ấy, ngay cả khi xuất ngoại, rõ ràng là có một phó tổng giám đốc ở đây, tự nhiên lại đem chuyện quản lý công việc giao cho trợ lý Từ tạm thời quản lý, đây không phải thật kỳ quái sao?"
"Năng lực trợ lý Từ tốt, mọi người đều biết." Thư ký Hoàng bình tĩnh mà nói tiếp, cho ra một giải đáp hợp lý.
"Phó tổng giám đốc năng lực cũng không kém ah!" May mà phó tổng giám đốc chưa bao giờ so đo chuyện này, đại khái cũng là mừng rỡ nhẹ nhõm a? Cho nên cho tới bây giờ không có kháng nghị qua. "Mặc dù trợ lý Từ năng lực rất tốt, nhưng nhân duyên thật sự là kém đến cực đỉnh, thời điểm tôi vừa tới, thật sự cho rằng tổng giám đốc cũng rất chán ghét cô ấy."
Bởi vì Tào Doãn Anh thật sự rất thích khó xử Từ Như Nhân, mấy người thư ký các cô cũng hay thường thường đứng ngoài vòng gió bão xem cuộc vui, sớm thành thói quen.
"Hơn nữa hai người lại thường hay đấu khẩu." Mặc dù có lúc, hành vi của tổng giám đốc cũng thật sự ngây thơ đến lệch khỏi quỹ đạo thông thường.
"Đúng vậy!" Quan Na Na đến không bao lâu không khỏi gật đầu, đối với sự giải thích của Bội Quân giơ ngón tay cái lên. "Tựa như hội nghị phát biểu lần này, tổng giám đốc rõ ràng là muốn chỉnh trợ lý Từ mà! Các ngươi không thấy trợ lý Từ bận đến không kịp thở đó sao, đến chuyện hội trường cũng phải chính mình đi mượn."
"Nói đến đây thì lại càng làm cho người ta tò mò hơn nữa đó." Bội Quân làm ở văn phòng này cũng đã hơn hai năm, những chuyện thấy được cũng không ít. "Rõ ràng chúng ta cùng với khách sạn "Xuân Lâm" không có bất ký liên hệ làm ăn kinh doanh gì, vậy mà lần này "Xuân Lâm" lại vì chúng ta mà phá lệ không ít, nghe nói sân bãi đó cũng là bọn họ phải nghĩ mọi biện pháp mới có thể chuẩn bị ra đấy, mà hết thảy nhưng chuyện này, tất cả đều là nể nang mặt mũi của trợ lý Từ không đấy!"
Đầu thư ký Hoàng càng lúc càng lớn, tại sao các cô nàng này càng trò chuyện càng hăng say vậy hả trời?
"Năng lực của trợ lý Từ rất tốt, lại có sức quyến rũ hơn người nữa ah!" Hai mắt Quan Na Na lại toát ra ánh sáng lấp lánh của lòng hâm mộ.
"Cô nói đến trọng điểm rồi đó, quan trọng chính là ba chữ "có sức quyến rũ" này đó." Bội Quân thần thần bí bí mà giảm thấp âm lượng giọng nói. "Nghe người của bộ phận kinh doanh nói,
tổng giám đốc của Phùng thị tập đoàn người đã thu mua Xuân Lâm, dạo gần đây có một số việc nên đã dừng chân lại ở Đài Loan, là một người rõ ràng rất ít khi xuất hiện, vậy mà vào một ngày trước khi hội nghị phát biểu diễn ra lại trực tiếp đến hội trường tìm trợ lý Từ đấy!"
"Thật sự?" Quan Na Na cả kinh. "Cái người tổng giám đốc đó là ai vậy? Mấy tuổi? Anh ta đang theo đuổi trợ lý Từ sao?"
Nếu đúng là như vậy, thì cũng có thể giải thích được chuyện lần này khách sạn Xuân Lâm dốc toàn lực phối hợp rồi.
"Là thứ kẻ có tiền, còn là một đại sói ca." Bội Quân nở nụ cười đặc trưng của bà tám. "Mới ba mươi tuổi, bất quá. . . . . .Đã kết hôn."
"Cái gì?" Quan Na Na bị đả kích rất lớn. "Kết hôn còn dám tới trêu chọc trợ lý Từ? Hơi quá đáng!"
"Ai trêu chọc ai còn chưa nói trước được đâu!" Bội Quân nhướn lông mày, không có đem lời nói trắng ra. "Không chỉ có tổng giám đốc Phùng thị, mà ngay cả Đông thiếu gia của "Tập đoàn Phong Thái" nghe nói cũng cùng trợ lý Từ rất quen thuộc nữa đấy!"
"Bội Quân!" Thấy cô ấy càng nói càng không biết kiềm chế lời nói, thư ký Hoàng thấp giọng quát dừng lại. "Cô có thời gian đi quan tâm trợ lý Từ như vậy, thì có lẽ càng có thời gian làm việc nữa đó."
Gặp thư ký Hoàng mất hứng, Bội Quân bĩu bĩu môi, cũng tính toán nghe lời mà dừng bát quái lại. "Chị Hoàng, mọi người tâm sự chút thôi mà! Na Na vừa mới tới, có chút hiếu kỳ là tất nhiên thôi mà, làm gì mà phải khẩn trương như vậy?"
"Tôi nói lại một lần nữa, nếu vẫn còn muốn ở lại cái phòng này mà tiếp tục làm việc, tốt nhất học chút cách quản lý cho tốt cái miệng của mình." Thư ký Hoàng xem qua quá nhiều ví dụ rồi, nếu mấy người trợ lý này nghe không vào, mặc kệ năng lực làm việc có tốt bao nhiêu thì cũng vô dụng, chọc giận tổng giám đốc thì chỉ có một kết cục là phải ra đi.
"Đã biết." Sau khi hậm hực trả lời, Bội Quân quay trở lại chỗ ngồi của mình công tác, lưu lại Quan Na Na vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
"Còn chờ cái gì nữa? Nếu thật sự không muốn làm nữa tôi có thể trực tiếp báo lại cho bộ phận nhân sự." Thư ký Hoàng tức giận mà trừng mắt liếc cô, nếu không phải biết rõ cô không có ý xấu mà chỉ dọa suông thôi, thì sẽ khiến người nào đó đang ngẩn ngơ sợ đến mất mật.
"Không có, chỉ cảm thấy trợ lý Từ thật đáng thương ah!" Một người phụ nữ có năng lực như vậy vì cái gì lại phải chịu đựng bị người ngoài tự tiện suy đoán, bàn tán với thái độ ác ý à? Tuy cô mới đến hơn một tháng, nhưng dựa vào sự quan sát của bản thân cô trong thời gian này, Từ Như Nhân căn bản không phải là loại người sẽ vì tiền mà bán đứng nhan sắc bản thân ah!
Thư ký Hoàng mím môi, ánh mắt đang nhìn cô khiến cô mềm nhũn vài phần, ngoài miệng vẫn không buông tha. "Nếu cô không đi đem tư liệu họp ngày mai chuẩn bị cho xong, tôi cam đoan chờ một chút nữa thôi cô sẽ rất đáng thương." Một cô người mới nào đó vẫn còn đang mơ hồ!
"Ah!" Cô đều đã quên. "Em lập tức làm ngay!"
Thư ký Hoàng đối với cái bóng lưng đang xồng xộc xông về chỗ ngồi mà lắc đầu, rốt cục lại khôi phục bình thường.
Nhớ tới lời mà cô trợ lý nhỏ mới vừa nói, cô cũng không khỏi tự hỏi, trợ lý Từ đáng thương sao? Cô có quyền có tiền có khuôn mặt, tựa hồ là kiểu mẫu của một người phụ nữ hiện đại, nhưng trong công ty từ cao đến thấp chưa từng thiếu các thủ đoạn ác ý hãm hại, còn tổng giám đốc hữu ý vô ý làm khó dễ. . . . . . Cô thay đổi được gì chứ?
Còn nói đến chuyện mập mờ giữa tổng giám đốc cùng trợ lý Từ, kỳ thật cô cũng đã từng hoài nghi hai người đã sớm phát sinh ra chuyện gì rồi, chỉ là cô nghĩ tình cảm lưu luyến ở nơi công sở rất nhiều điều không tiện, cho nên không muốn công khai.