Chương 78

- Có việc gì cho tôi không?_Hạo Thiên bước vào căn bếp,đến cạnh Tiểu Tuyết,cậu hỏi

- Sao anh không ở cùng bọn trẻ?_Tiểu Tuyết nhíu mày

- Bọn trẻ bảo chúng có thể tự chơi được.Bọn chúng bảo tôi vào giúp em.Có vẻ chúng quý em lắm!

- Tôi cũng rất yêu bọn nhóc!À mà anh biết thái khoai tây không?

- Ờ…thực ra thì tôi không biết làm gì cả.

- Vậy thì không ổn rồi…

- Em có thể dạy tôi mà.

- Được rồi.Lại đây._Tiểu Tuyết nhẹ nhàng nói rồi tiến lại chỗ để khoai tây_Làm như thế này!Anh hiểu rồi chứ?

- Ừm.Để tôi thử._Hạo Thiên nói rồi cầm lấy con dao

Phập!_Nhát dao thứ nhất chém xuống

- Không phải như vậy.Anh phải thái nhỏ hơn kia.

- Ừ,vậy tôi sẽ thái lại.

Phập!_nhát dao thứ hai chém xuống củ khoai tây vô tội kèm theo dó là tiếng kêu khẽ:A

- Sao vậy?Tay bị chảy máu rồi.Có đau lắm không?_Cô nâng cánh tay Hạo Thiên lên lo lắng,rồi kéo cậu ra ngoài.Ấn nhẹ cậu xuống ghế,Tiểu Tuyết nhanh tay với lấy cái túi xách mà cô mang theo,mở ra, lấy vĩ băng cá nhân để sẵn trong đó dán cho cậu.

- Đau lắm không?_Tiểu Tuyết nhìn cậu hỏi

- Cũng không đau lắm!_Cậu mỉm cười

- Làm thì phải cẩn thận chứ.Lát tôi sẽ lái xe.

- Thôi,cứ để…

- Nghe lời chút đi._Tiểu Tuyết nghiêm mặt.Nhìn mặt cô,cậu muốn cười,trông đáng yêu vô cùng.

- Được rồi.Lát em lái.

- Vậy chứ.Ngồi đây nhé!Tôi vào bếp làm một lát nữa rồi sẽ ra.

- Ừm

17h:

- Bữa ăn thế nào?Hơi đạm bạc phải không?_Tiểu Tuyết vừa đưa mình trên chiếc xích đu vừa hỏi

- Ngon lắm!_Hạo Thiên tiến lại đẩy chiếc xích đu cho cô trả lời

- Tôi cứ sợ nó không hợp với anh đấy.

- Làm gì có.Nó rất ngon!Mà cô bé đó…_Hạo Thiên chỉ tay về phía cô bé lúc nãy đến bắt chuyện với cậu ngập ngừng

- Sao?

- Ừm…

- Nó dễ thương phải không?

- Ừm

- Dễ thương nhưng sao mà nói chuyện già thế không biết._Tiểu Tuyết cười buồn

- Cô bé bao nhiêu tuổi rồi.Chắc tầm 7,8 tuổi thôi nhỉ?

- 11t rồi đó.

- 11t á?_Hạo Thiên ngạc nhiên

- Không tin đúng không?Cũng phải thôi.Dáng người của cô bé nhỏ nhắn vậy mà ai tin cơ chứ.

- Ừm,đúng là nhỏ thật.Anh cứ tưởng cô bé đó khoảng 7,8 t thôi.Ai ngờ…

- Hì.Tôi cũng đã rất bất ngờ như thế đó.Nhưng thôi,cũng trễ rồi.Chúng ta về nhé!_Tiểu Tuyết nhìn đồng hồ đề nghị

- Ừm.Em còn muốn đi đâu nữa không?

- Ừm…tôi muốn đến công viên.

- Vậy được, tôi đưa em đi nhé!

- Ừm.Cảm ơn!_Tiểu Tuyết mỉm cười

Công viên lớn nhất thành phố:

- Tiếc quá đi!_Tiểu Tuyết thở dài

- Sao vậy?Có gì làm em không vui à?_Hạo Thiên lo lắng

- Không.Chỉ là hơi tiếc thôi.Đáng ra tôi nên đến đây sớm hơn thì sẽ có nhiều trò để chơi rồi.Vừa nghĩ ra nó thì trời đã sắp tối mất rồi,các trò chơi mang cảm giác mạnh đóng cửa hết rồi kìa!_Tiểu Tuyết tỏ vẻ luyến tiếc

- Em muốn chơi các trò đó à?

- Ừ.Nhưng có vẻ không được rồi.

- Lần sau tôi sẽ đưa em đi.

- Nhưng liệu anh có thời gian không?Tôi sợ anh bận.

- Không.Lúc nào em muốn đi,tôi sẽ đưa đi.

- Khi nào cũng được?

- Ừm.Lúc nào cũng được,chỉ cần em muốn đi,tôi sẵn sàng.

- Thật chứ?

- Thật.

- Sao tốt với tôi vậy?

- Vì…em cũng biết mà._Hạo Thiên khẽ thở dài_Nhưng có vẻ điều đó…

- Thực ra tôi có suy nghĩ lại điều đó…Nếu…Nếu bây giờ tôi cho anh cơ hội,liệu còn kịp không?_Tiểu Tuyết e dè

- Em vừa nói là…Tôi không nghe nhầm phải không?_Hạo Thiên dò hỏi

- Ừm…liệu có…

- Được.Được chứ!_Hạo Thiên vui mừng vòng tay ôm gọn cô vào lòng

- Không muộn sao?

- Không.Không muộn chút nào!

Nghe vậy,Tiểu Tuyết khẽ đảy cậu ra,cố nhìn sâu vào đôi mắt cậu,cô nghiêm mặt:

- Tôi thực không ngờ…_Tiểu Tuyết nói ngang đó thì dừng lại,mặt cố tỏ vẻ giận dữ.Điều đó làm Hạo Thiên lo lắng:

- Sao vậy?Có gì khiến em bực mình sao?

- Có_Tiểu Tuyết thẳng thừng trả lời

- Sao vậy?Có gì em cứ nói.Tôi sẽ sửa mà!

- Này,anh có điên không vậy?Tôi đã từng làm anh bị tổn thương đấy.Vậy mà anh còn bảo là không muộn.Anh thật ngốc quá đi…hức…hức…Sao lại…hức…có….hức..hức…người ngốc như anh chứ?Hức..hức.._Tiểu Tuyết cúi gằm mặt xuống,òa khóc.Nhẹ ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô,Hạo Thiên đưa tay quệt đi những hàng nước mặt lăn dài trên má Tiểu Tuyết:

- Vì em là người mà anh yêu!Vì thế,không có gì là muộn cả.Dù có đợi em thêm vài năm nữa thì anh vẫn sẽ đợi,dù em có làm anh tổn thương nhiều hơn nữa thì vẫn có một sự thật không thể thay đổi rằng:Anh chỉ yêu mỗi em và cuộc sống của anh không thể thiếu em!Ngốc ạ!

Ngước khuôn mặt đẫm nước lên nhìn anh,Tiểu Tuyết hỏi:

- Anh không giận tôi à?Sao lại ngốc..hức…hức…vậy?

- Không.Nào,nín đi,đừng khóc nữa.Anh không giận em thật đó.

- Đồ ngốc!_Cô khẽ mắng anh rồi quay lưng bước đi.Bước được khoảng vài bước,cô quay người lại, nhìn khuôn mặt đang đờ ra của anh,bật cười cô nói:

- Tôi muốn về!