- Cô Bùi Hương Giang, đến dạy trường này vào hai năm trước, lúc Hạ tiểu thư đã được ghép tủy xong.Nhiệm vụ của cô là theo dõi Anh Khang thiếu gia, đúng chứ?_Tiểu Phong thì thầm vào tai cô Hương Giang
- Sao..sao.._Cô Hương Giang kinh hoàng
- Hãy thuật lại cho Hạ tiểu thư biết để cô ta còn kịp thời xử lý_Tiểu Phong tiếp tục nói khẽ
- Chắc đó là lý do cô về đây vào đúng thời điểm này,Hạ tiểu thư nhỉ_Tiểu Tuyết nhích mép cười, chế giễu nói lớn rồi nhanh chóng cùng Tiểu Phong sách cặp ra ngoài.
- Hai người đó đã nói gì với bà thế?_Diễm Thư giận dữ
- Họ..họ biết tất cả rồi_Cô Hương Giang run rẩy, bà ta thừa biết rằng nếu chọc giận Hạ tiểu thư vào lúc này bà sẽ sống không yên ổn
- Bà làm ăn cái kiểu gì vậy hả?_Diễm Thư gào lên
- Tôi..tôi xin lỗi.Thực sự là tôi đã rất cẩn thận nhưng….nhưng
- Bà tính biện minh cho sự thiểu cảnh giác của mình đấy à?_Diễm Thư đay nghiến
- Tôi…
- Bà có thể nghĩ việc ngay từ bây giờ
- Tôi….
- Bà không nghe tôi nói gì à?
- Vâng, tôi..xin phép
- Hai cậu quả là những người không bình thường_Hạ Diễm Thư giận dữ
- Hãy tìm hiểu hai học sinh của lớp 12A1 mới chuyển đến cho tôi, người người con trai ấy.Tôi muốn biết tất cả về hai người đó_Diễm Thư ra lệnh
- Vâng, thưa tiểu thư_Người bên kia trả lời
- Vậy tôi tắt máy đây_Diễm Thư nói
- Vâng
3 ngày sau:Cô Hương Giang đột nhiên thôi việc, giáo viên mới vào làm lớp chủ nhiệm 12A1, Tiểu Tuyết và Tiểu Phong được trở lại đi học, Diễm Thư sau về Việt Nam lúc nào cũng quấn quýt bên Anh Khang, Vy Vy trong tình trạng đau khổ.Các bạn của Vy Vy lo lắng cho cô.Cuộc sống bây giờ của họ trông thật tồi tệ
- Vy Vy tôi có chuyện muốn nói_Diễm Thư nhẹ nhàng hỏi
- Chuyện gì?_Vy vy chán nản
- Lên sân thượng nhé tôi muốn cô đi một mình_Diễm Thư thì thầm vào tai Vy Vy
- Được rồi
- Cô đến đúng giờ đấy!_Diễm Thư cợt nhã nói
- Có chuyện gì?_Vy Vy mệt mỏi hỏi
- Chuyện gì ư?_Diễm Thư bỗng trừng mắt lên và ngay sau đó cô tiến gần đến chỗ Vy Vy:
Chát…
- Dám bám lấy vị hôn phu của tôi, cô muốn chết à?_Diễm Thư tức giận nói sau khi cho Vy Vy ăn trọn cái tát của mình
- Muốn chết ư?Ha ha.._Vy Vy ngửa mặt lên trời cười lớn, cô trách ông trời sao lại tàn nhẫn với cô như thế, sao lại dày vò, làm cô đau khổ như thế….
- Cô cười cái gì?_Diễm Thư quát lên trước thái độ của Vy Vy.Vy Vy không nói gì, cô lẳng lặng rời khỏi sân thượng
- Đứng lại đó_Diễm Thư ra lệnh.Vy Vy_cô ấy thật sự mệt rồi, cô không còn đủ sức để nói chuyện với Diễm Thư nữa, cô nghĩ có lẽ mình nên bắt đầu cho ra quyết định ngay từ bây giờ,lẵng lặng rời khỏi sân thượng cô nhanh chóng về nhà
- Anh Khang, chiều hôm nay ra ngoài cùng tớ được không?_Vy Vy hỏi
- Được, cậu muốn đi đâu?_Anh Khang buồn bả trả lời, cậu biết bây giờ Vy Vy cũng đang rất mệt mỏi, cậu cũng vậy, cậu không biết mình nên giải quyết chuyện của mình như thế nào cho đúng
- Tớ chưa nghĩ ra, đến đón tớ nhé.Tớ tắt máy đây_Vy Vy nói rồi nhanh chóng dập máy.Nhìn ra ngoài cửa sổ, cô khẽ thở dài, tự nhủ:
- Trời hôm nay thật đẹp!Qua hôm nay nữa thôi, mày sẽ được giải thoát, Vy Vy à.Mày sẽ được sống tốt hơn, cười lên nào, rồi mày nhất định sẽ làm được!
- Cậu đến rồi!_Vy Vy khẽ mỉm cười
- Ừ, cậu muốn đi đâu?_Anh Khang hỏi
- Lên xe đã rồi nói sau_Vy Vy lém lĩnh nói rồi trèo lên xe, chiếc xe của Anh Khang từ từ lăn bánh
20h: Tại một công viên gần con đường dẫn vào nhà Vy Vy:
- Ngồi xuống đi, đứng như thế mỏi chân lắm đấy_Nhẹ nhàng kéo Anh Khang ngồi xuống một chiếc ghế đá, Vy Vy nói
- Ừm_Anh Khang trả lời
- Hj, hôm nay tớ vui lắm!_Vy Vy mỉm cười_một nụ cười vô cùng tươi tắn
- Cậu vui là được rồi_Anh Khang cố mỉm cười đáp lại
- Cậu lớn hơn tớ một tuổi nên tớ có thể gọi bằng anh chứ?_Vy Vy hỏi
Anh Khang im lặng, cậu không nói gì, tâm trạng cậu vốn đã rối bời nay lại càng rối hơn
- Tớ chỉ muốn gọi như thế trong hôm nay thôi.Nếu cậu không muốn thì thôi vậy?_Vy Vy thoáng buồn.Nhìn vẻ mặt thất vọng của cô, Anh Khang gật đầu nói:
- Ừ, cậu cứ gọi đi nếu cậu muốn
- Anh Khang nè, sau này chúng ta có thể làm bạn với nhau được không nhỉ?_Vy Vy buồn bã hỏi
- Cậu hỏi vậy để làm gì?_Anh Khang nhíu mày, cậu có linh cảm không tốt cho lắm
- Chắc là không đâu nhỉ, vì có lẽ tớ nằm trong số đông…
- Cậu đang nói cái gì thế?_Anh Khang lo lắng
- Mình chấm dứt đi anh.Chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau nửa, trừ những giờ lên lớp nhé!
- Vy Vy à, em đang nói cái gì vậy.Không gặp nhau nữa là sao?_Anh Khang gấp gáp nói, cậu sợ
- Anh à, chúng ta may mắn thật đấy!_Nước mắt Vy Vy bắt đầu tràn ra
- Vy Vy, em sao thế?Đừng làm anh lo lắng được không?Em đang nói cái quái gì đấy hả?
- Em sẽ từ bỏ anh à.À không, chúng ta nên chấm dứt mọi chuyện từ bây giờ.Từ giờ trở đi chúng ta đừng gặp nhau nữa, đừng ra ngoài chơi cùng nhau, đừng nhắn tin, gọi điện cho nhau nữa,…Tóm lại mọi thứ nên ngừng hết đi anh, em mệt mỏi lắm rồi…
- Vy Vy, em đang nói cái quái quỷ gì thế?_Anh Khang gắt lên, cậu không kìm chế nổi cảm xúc của mình nữa, cậu lo sợ điều mà cậu sợ kể từ ngày Diễm Thư trở về sẽ đến.Nhưng Vy vy bỏ qua điều đó, khẽ đứng dậy, lau nhanh nước mắt, cô quay lưng để che dấu sự yếu đuối của bản thân_cô khóc:
- Từ giờ, chúng ta sẽ làm người dưng, anh hiểu chứ? Thật may mắn là giữa chúng ta không hề có sự bắt đầu nào hết,vì vậy bây giờ tôi cũng không cần phải xem như chúng ta kết thúc.Tạm biệt!_Vy Vy nói rồi nhanh chân bước đi, để mặt cho Anh Khang đứng đó không ngừng gọi tên cô.
Rào!Rào
- Ặc, trời mưa rồi_Tiểu Phong càu nhàu
- Tiểu Vy sao vẫn chưa thấy về nhỉ?_Đan Đan lo lắng
- Chắc cậu ấy sẽ sớm về thôi_Tiểu Tuyết nói
- Tớ về rồi_Vy Vy mệt mỏi
- Vy Vy, sao người cậu ướt hết vậy?_Đan Đan hoảng hột vội ra đỡ bạn
- Tớ không sao?Tớ giải quyết xong chuyện của mình rồi_Vy Vy gượng cười nói
- Chuyện gì?_Tiểu Phong lo lắng hỏi.