Chương 67

Bên kia, Triệu Duật vái chào Trịnh Quý phi: "Thần thỉnh an nương nương."

Trịnh Quý phi khẽ cười: "Triệu Đốc công miễn lễ. Hôm nay đúng lúc Hoàng thượng long thể ôm bệnh nên bổn cung thay thế Hoàng thượng đến đây, mong Triệu Đốc công không chê."

"Hoàng thượng nguyện ăn mừng sinh nhật thần đã là thiên ân, nương nương hạ mình, là phúc phận của thần, sao lại chê chứ?"

Trịnh Quý phi quét mắt nhìn xung quanh, hỏi: "Bổn cung nghe nói gần đây ngươi cực kỳ thích nữ tử Giang Nam mà Hoàng thượng ban cho ngươi vào giai yến Trung Thu, khi đó bổn cung không thể đến xem, chỉ nghe người ta nói nàng nhất vũ khuynh thành, không biết hôm nay có thể may mắn được thấy không."

Triệu Duật nói: "Chắc chắn rồi."

Tiết Lệnh Vi vừa nhìn vừa núp ở cách đó không xa, nhất thời không dám ra ngoài, chỉ thấy Triệu Duật và Trịnh Quý phi đang cười nói, không biết đang trò chuyện cái gì.

"Hồng Lăng tỷ tỷ? Tỷ tỷ làm gì ở đây thế?"

Thanh Nghiên đột nhiên lên tiếng ở sau lưng nàng, dọa Tiết Lệnh Vi nhảy dựng.

"Thanh Nghiên, muội làm tỷ tỷ sợ muốn chết."

Thanh Nghiên nhẹ nhàng cười, "Sao trông tỷ tỷ giống có tật giật mình vậy? Lát nữa tỷ tỷ sẽ phải lên múa, không chuẩn bị gì sao?"

"Cũng không có gì để chuẩn bị." Tiết Lệnh Vi kéo Thanh Nghiên sang một bên, chỉ vào cách đó không xa, "Muội nhìn kìa, Trịnh Quý phi."

Tuy có biết Trịnh Quý phi nhưng Thanh Nghiên chưa từng gặp nàng, hôm nay vừa thấy nữ tử cao quý cả người lấp lánh vàng bạc châu ngọc ấy, mắt cứ dán vào không thôi.

"Hồng Lăng tỷ tỷ, Trịnh Quý phi này từ trên xuống dưới đều là vàng bạc châu ngọc, nếu đem đi cầm đồ sẽ trị giá bao nhiêu ngân lượng đây nhỉ......"

Lúc mới thấy Trịnh Quý phi, Tiết Lệnh Vi cũng gần như bị chói mù mắt. Năm đó mẫu thân nàng là nữ tử đẹp đẽ nhất cao quý nhất kinh thành nhất nhưng cũng không khoa trương như Trịnh Quý phi.

Nghe Thanh Nghiên nói vậy, Tiết Lệnh Vi híp mắt cẩn thận quan sát một hồi, "Chắc là đủ để bá tánh tầm thường miệng ăn núi lở mấy năm......"

"Bá tánh tầm thường chỉ sợ cũng hiếm khi thấy được chỗ vàng bạc châu ngọc đó......" Thanh Nghiên thấp giọng lẩm bẩm, không biết đang nghĩ gì.

"Thanh Nghiên, tròng mắt muội sắp rớt ra rồi kìa."

Thanh Nghiên thu hồi ánh mắt, cười hì hì với Tiết Lệnh Vi: "Nếu Hồng Lăng tỷ tỷ mặc trên mình chỗ trang sức đó, nhất định sẽ rực rỡ chói mắt hơn Trịnh Quý phi đấy nha......"

"Đừng nói bậy, nếu bị ai nghe thấy......"

Thanh Nghiên nhỏ giọng nói: "Chúng ta lén lút nói ở đây, ai nghe được? Huống chi tỷ tỷ vốn là nữ tử đẹp nhất mà muội từng thấy, lần đầu tiên gặp tỷ tỷ, muội đã thấy rất kinh diễm, có lẽ Quận chúa An Dương, nữ nhi danh chấn kinh thành của Trưởng công chúa năm xưa, cũng không sánh bằng tỷ tỷ......"

Tiết Lệnh Vi dở khóc dở cười, Thanh Nghiên lúc nào cũng bảo vệ nàng, chưa bao giờ nói chút gì không tốt về nàng.

"Thanh Nghiên, muội thổi phồng tỷ tỷ như vậy, tỷ tỷ sẽ cho là thật đấy, huống chi nếu có ai nghe thấy lời này của muội sẽ đắc tội hai người mất."

Thanh Nghiên không để bụng: "Trịnh Quý phi cũng được, Quận chúa An Dương cũng được, một người cao cao tại thượng như thế sao biết được một con kiến nói gì chứ?"

Tiết Lệnh Vi trêu ghẹo nói: "Nếu Quận chúa An Dương nghe được muội nói nàng thua kém một vũ cơ, chắc sẽ hộc máu tam thăng mất thôi."

Thanh Nghiên cười nói: "Quận chúa An Dương đã chết ở Phúc Châu, làm gì biết được chúng ta nói gì?"

Tiết Lệnh Vi ngây ra một lúc, sau đó cười: "Cũng đúng."

-- Nếu Thanh Nghiên biết nàng chính là Quận chúa An Dương năm xưa, không biết sẽ có phản ứng gì.

Tiết Lệnh Vi vẫn chưa hoàn toàn sẵn sàng gặp những người quen ngày xưa. Trong số những người đó, có hơn một nửa đều từng cúi người nịnh hót dưới chân nàng, còn có mấy nam nhân trẻ tuổi bị mẫu thân chọn lựa làm Quận mã cho nàng. Họ đều là đệ tử quan gia không có tiền đồ, lần này đến phủ Đề đốc là vì theo cùng phụ thân họ.

Bây giờ nàng phải múa cho những kẻ đã từng cúi đầu dưới chân nàng xem, thật là châm chọc biết bao?

Tiết Lệnh Vi thở dài, tới đâu hay tới đó, nàng khuyên nhủ mình, chỉ là múa một điệu thôi, có gì ghê gớm đâu?

***

Editor: Mi An