Đảo mắt đã đến sinh nhật của Triệu Duật, khách mời đều là các vương công đại thần có máu mặt trong triều, bình thường Hoàng thượng tri giao với Đề đốc Đông Hán, vốn muốn đích thân đến mừng sinh nhật cho Đề đốc Đông Hán nhưng long thể lại ôm bệnh, bèn bảo sủng phi Trịnh thị thay thế mình. Nhìn khắp triều đình, người có thể nhận được phần vinh dự thánh ân này sợ rằng chỉ có mỗi mình Triệu Duật.
Ba ngày trước sinh nhật Triệu Duật đã hồi kinh, nhưng hai ngày sau mới hồi phủ.
Kể từ cái ngày ấy, Ngọc Như không còn chủ động đυ.ng chạm Tiết Lệnh Vi nữa. Tiết Lệnh Vi cầu mà không được, mấy ngày nay bị hành hạ, mặc dù nàng không múa đẹp bằng cái người đã tập múa nhiều năm kia, nhưng ít nhất đã không cứng nhắc không uyển chuyển như trước.
Ngày này, nàng không mặc hồng trang trong bữa tiệc Trung Thu mà đổi thành một thân bạch y, trang điểm cũng hết sức tao nhã, gần như không đeo trang sức gì dư thừa. So với vẻ yêu mị như liệt diễm ấy, Tiết Lệnh Vi hôm nay thuần tịnh cực kỳ động lòng người.
Trước đó Ngọc Như dạy nàng một ít vũ bộ, Tiết Lệnh Vi dùng hai ngày kết hợp tổng thể vũ bộ mà Ngọc Như và Vinh Nương đã dạy nàng, nhìn chung xem như khá ổn. Cho dù không xem nổi thì nàng cũng không có cách nào, nàng thật sự không biết múa, tất cả đều do Triệu Duật ép nàng mà.
Tiết Lệnh Vi không đặt yêu cầu quá cao cho bản thân, nhảy múa không phải sở trường của nàng, chỉ cần nhìn ổn là được rồi.
Mà suy nghĩ này chỉ kéo dài đến trước khi bữa tiệc sinh nhật diễn ra.
Trong bữa tiệc Trung Thu lần trước, nàng che mặt mà múa, rất nhiều người trong triều đều biết mặt nàng nên nàng cho rằng lần này cũng cần dùng lụa mỏng che mặt. Nhưng thực tế thì không phải vậy, Triệu Duật muốn nàng lộ mặt trước mắt mọi người. Tiết Lệnh Vi chột dạ ngay tức khắc, nàng mang thân phận của người khác nhưng gương mặt này vẫn là của Quận chúa An Dương cơ mà? Nếu xấu mặt, vậy mặt mũi nàng cũng bay đi luôn rồi.
Nàng lặng lẽ nhìn những người trong yến hội, quả nhiên hơn một nửa đều là gương mặt thân quen. Trong số những người đó, nàng vừa liếc mắt đã thấy được vị Thái phó từng dạy dỗ nàng và Chu Ánh Nguyệt - Bạc Tầm Dụ, Thị độc của Viện Hàn Lâm. Nàng còn nhớ rõ trước kia học tập trong cung, Chu Ánh Nguyệt luôn thích kéo nàng đi nhìn lén Bạc Tầm Dụ.
Mới chỉ một năm ngắn ngủn, đã là cảnh còn người mất.
Hôm nay Tiết Lệnh Vi gặp được Trịnh Quý phi, người được sủng ái nhất trong hậu cung. Thanh Nghiên nói, hơn nửa năm trước, lúc mới vừa vào cung Trịnh Quý phi mới chỉ là Tần, chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi đã trở thành phi tử được sủng ái nhất trong hậu cung. Chu Uân mới đăng cơ nửa năm, chưa sắc phong Hoàng hậu, cũng chưa sắc phong Hoàng Quý phi, thế nên trước mắt trong hậu cung chỉ có Trịnh Quý phi có địa vị cao nhất.
Thanh Nghiên nói, Trịnh Quý phi được sủng ái như thế cũng có liên quan đến Triệu Duật.
Thái giám và hậu cung cấu kết nhau cũng không phải chuyện mới mẻ gì, Trưởng công chúa Chu Dục Hân khi trước đã cấu kết với Tây Hán, kiểm soát triều chính nhiều năm.
Trên dưới triều đình đều rõ chuyện giữa Trịnh Quý phi và Triệu Duật mà không nói. Một người là hoạn quan quyền lực chỉ sau Hoàng đế, một người là Quý phi rất được sủng ái, ai dám bàn tán hai người?
Trịnh Quý phi cực kỳ tin tưởng Triệu Duật, nghe nói là vì Quý phi bị kẻ xấu bắt cóc vào đêm trước khi vào cung, được Triệu Duật cứu ra.
Tiết Lệnh Vi từ xa nhìn nữ nhân vô cùng khoan thai cao quý được đông đảo cung nữ và thị vệ che chở ấy. Trịnh Quý phi quả thật rất xinh đẹp, nhưng lúc nào cũng bày ra vẻ lạnh nhạt cao ngạo không dễ thân cận khi đứng trước người khác. Tiết Lệnh Vi nghĩ, nữ tử vừa có thể có quan hệ với Triệu Duật, lại vừa có thể được Hoàng thượng sủng ái, nhất định không phải người đơn giản.
Ngày xưa nàng thấy Ngô Thần phi đã kiêu ngạo nhất rồi, nhưng hôm nay Tiết Lệnh Vi lại cảm thấy, Trịnh Quý phi này khẳng định còn khôn khéo hơn cả Ngô Thần phi. Đối với ai Trịnh Quý phi cũng đều có vẻ xa xôi không thể tới gần, duy độc đối xử khác biệt với Triệu Duật, ánh mắt khi nhìn y cũng có chút nhu hòa khó giấu. Tiết Lệnh Vi đại khái có thể đoán được giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, có lẽ cũng tựa như mẫu thân nàng và Trịnh Hán công Tây Hán --
***
Editor: Mi An