"Ta có lòng muốn dạy ngươi, ngươi còn dám không biết điều?"
"Có phải có lòng hay không Ngọc Như tỷ tỷ tự hiểu trong lòng. Nếu ta xấu tính một chút, nói đại nhân ngươi cố ý khó xử ta, căn bản không dạy ta khiêu vũ đàng hoàng, ngươi cảm thấy đại nhân sẽ xử lý thế nào?"
"Ngươi!"
"Ta gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ, cùng tồn tại trong cái phủ này, mọi người vẫn nên nhường nhau một bước đi, đừng cứ luôn so bì như thế, ngươi mệt ta cũng mệt, đúng chứ?"
Loại minh tranh ám đấu này của nữ nhân, nàng thật sự không thích, cũng rất căm ghét, có lẽ là do đã thấy nhiều từ nhỏ.
Ngọc Như nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi đừng cậy sủng mà kiêu."
"Cậy sủng mà kiêu cũng phải có bản lĩnh cậy sủng mà kiêu." Thấy Ngọc Như muốn cãi lại, Tiết Lệnh Vi lại trước một bước đánh gãy lời nói của nàng, "Ngọc Như tỷ tỷ vẫn nên ít nói vài câu đi, tỷ tỷ biết ta không biết ăn nói mà, không vui thì hay nói lời khó nghe, miễn cho lát nữa nói gì đó tỷ tỷ không thích."
Ngọc Như cứ như bị tảng đá nào đó đè trong lòng, song nàng biết mình không nói lại được Tiết Lệnh Vi, tiếp tục khắc khẩu cũng chỉ lấy hại về mình, hơn nữa nàng cũng sợ con nha đầu bướng bỉnh này thật sự nói gì đó vào tai Triệu Duật, cứ như vậy, nàng ta chỉ đành ngượng nghịu rời đi. Thanh Nghiên đang bưng một chén cháo tổ yến tới, thiếu chút nữa bị Ngọc Như đυ.ng ngã, may mà nàng né qua kịp nên mới chỉ bị đổ ra một chút.
Thanh Nghiên ổn định khay đồ ăn, nhìn bóng lưng Ngọc Như rời đi, lẩm bẩm: "Lại gây sự gì nữa đây? Không thấy có người sao?"
Tiết Lệnh Vi đỡ eo đứng lên: "Mấy ngày nay không ép tỷ múa được ấy mà."
Thanh Nghiên đặt cháo tổ yến cháo lên bàn đá bên cạnh, hiểu ý cười, "Thế nào? Chẳng lẽ, nàng ta lại nói không lại Hồng Lăng tỷ tỷ?"
"Có khi nào nàng ta nói lại được đâu!" Tiết Lệnh Vi đi đến mép bàn đá ngồi xuống, chậm rãi dãn ra hai cánh tay đau nhức, "Gần đây đại nhân ở trong phủ nên ta nhường nhịn một ít, nàng ta mượn cơ hội trả thù cũng đủ rồi."
"Muội nói chứ, nàng ta rõ ràng cố ý làm khó dễ tỷ."
Tiết Lệnh Vi nếm một miếng cháo tổ yến, khen ngợi: "Thanh Nghiên, muội nấu cháo ngon hơn tỷ nấu nữa đó!"
Thanh Nghiên nghe vậy, đôi mày đang nhăn lại vì Ngọc Như lập tức dãn ra, ngọt ngào cười: "Tỷ tỷ thích là được."
"Ngọc Như này, đầu chỉ có một dây thần kinh, không biết khi nào mới hiểu ra." Tiết Lệnh Vi thở dài, "Nàng ta thích đại nhân, muốn lấy được trái tim đại nhân thì nhằm vào ngài đi chứ, sao cứ luôn tới gây sự rước lấy khó chịu vậy? Chẳng lẽ nhằm vào ta là đại nhân sẽ thích nàng ta sao?"
"Đây là tác phong xử sự từ trước đến nay của nàng ta rồi, trước kia đại nhân mặc kệ, tùy ý nàng ta, chỉ là sau khi tỷ tỷ đến thì mọi chuyện đã khác." Thanh Nghiên gối hai tay lên bàn, "Cơ mà, nàng ta muốn có được trái tím đại nhân là thật, còn thích đại nhân thì không nhất định."
Tiết Lệnh Vi bị khơi dậy hứng thú: "Nói rõ hơn xem?"
"Phụ thân Ngọc Như muốn lấy lòng đại nhân chúng ta nên mới trăm phương nghìn kế đưa Ngọc Như tới, một là hy vọng củng cố mối quan hệ với đại nhân, hai là có mục đích gì khác."
"Mục đích gì cơ?"
Thanh Nghiên dừng một chút, hạ thấp giọng lặng lẽ nói: "Cây to đón gió, đại nhân quyền khuynh triều đình, có mấy ai trong triều không xem đại nhân như cái đinh trong mắt?"
Thanh Nghiên vừa nói vậy, Tiết Lệnh Vi đã hiểu được đại khái. Chẳng lẽ, Ngọc Như nàng ta cùng mang mục đích tới như mình sao? Nhưng một kẻ như Triệu Duật nào dễ dàng đối phó? Nàng là vì đã từng đối xử Triệu Duật không tệ, Triệu Duật mới niệm tình cũ. Nhưng còn Ngọc Như, nàng ta làm thế nào ở bên người Triệu Duật lâu như vậy?
* * *
Editor: Mi An