"Nể tình ngươi bình thường hầu hạ tận tâm tận lực, cho nên mới chỉ bảo ngươi tự đi lãnh mười lăm côn kia, đây là lời chính ngươi nói. Triệu Duật không mấy hứng thú nghe Ngọc Như cứ dây dưa ở đây," Nếu phiền ta nữa, sẽ không phải chỉ có kết quả này đâu. "
Ngọc Như biết Triệu Duật là một kẻ nói được làm được, làm gì còn dám dừng lại thêm phút giây nào nữa, mau chóng đứng lên, vâng vâng dạ dạ đi lãnh mười lăm côn.
Đây là lần thứ hai Tiết Lệnh Vi thấy dáng vẻ kinh hãi yếu thế ấy của Ngọc Như. Tiết Lệnh Vi cười lạnh trong lòng, nghĩ Ngọc Như cứ diễu võ dương oai trước mặt mình, nàng còn tưởng Ngọc Như là một nhân vật lợi hại lắm, không nghĩ tới Triệu Duật chỉ nói mấy câu liền dọa nàng ta sợ thành điệu bộ không chống đỡ nổi này, thật đúng là yếu ớt đến chút xương cốt cũng không có --
Nhưng hình như nàng cũng không có tư cách nói Ngọc Như là đồ nhu nhược, lúc trước khi bị Triệu Duật hù dọa, nàng có lẽ cũng không tốt đi nơi nào. Vốn tưởng Triệu Duật sẽ vì Ngọc Như mà phạt nàng, không nghĩ tới y lại ngoài ý muốn mà chú ý sự thật.
Triệu Duật thấy nàng cúi đầu không nói lời nào, liền hỏi:" Đại nhân xử lý, nàng vừa lòng chứ? "
Tiết Lệnh Vi vừa ngẩng đầu liền thấy trên mặt y nở nụ cười nhẹ, vội nói:" Đại nhân nhìn rõ mọi việc, nô gia hoàn toàn bái phục đại nhân. "
" Ồ? "Triệu Duật nhướng đuôi lông mày lên:" Vậy nàng nói đi, nàng hoàn toàn bái phục ta thế nào?"
"......" Tiết Lệnh Vi nhất thời nghẹn họng. Nàng chẳng qua chỉ nói lướt qua mà thôi, sao y còn chụp khuôn tưởng thật vậy?
"Này......" Tiết Lệnh Vi chân chó nói: "Sự khâm phục của nô gia, há có thể sử dụng ngôn ngữ biểu đạt thành lời sao?"
Triệu Duật tỏ vẻ đồng ý: "Nàng nói có lý, nếu không thể dùng ngôn ngữ nói thành lời, không bằng dùng hành động chứng minh?"
"Vậy.. Đại nhân muốn như thế nào?"
Triệu Duật cười xấu xa với nàng, thấp giọng thì thầm bên tai nàng: "Ta muốn biết, nếu dùng những thứ trên giá gỗ lên người nàng thì sẽ như thế nào."
Tiết Lệnh Vi hoảng sợ, lui về phía sau một bước.
Triệu Duật lại cười phá lên, "Ta trêu nàng thôi."
Tiết Lệnh Vi không hiểu mô tê gì, Triệu Duật cứ như một ngày không hù nàng sợ thì sẽ thấy khó chịu vậy, hoàn toàn mặc kệ nàng sẽ thầm hoảng sợ thế nào.
Hoặc nói cách khác, Triệu Duật thích xem dáng vẻ sợ hãi của nàng.
Rốt cuộc là từ khi nào y nhiễm sở thích cổ quái đó vậy? Hay là, Triệu Duật thật sự chính là một kẻ biếи ŧɦái như thế --
Tuy mỗi lần Triệu Duật hù nàng xong đều nói là trêu nàng, nhưng Tiết Lệnh Vi thật sự không đoán được rốt cuộc lời y là thật hay giả.
Tiết Lệnh Vi gượng cười một tiếng: "Đại nhân luôn thích trêu ghẹo nô gia."
Triệu Duật liếc mắt nhìn thủy tụ của nàng một cái, nói: "Luyện cho nhuần nhuyễn điệu múa đó của nàng đi, hơn mười ngày sau, nàng phải múa cho mọi người xem."
"Cái gì?" Tiết Lệnh Vi kinh ngạc, "Ý của đại nhân chẳng lẽ là muốn nô gia......"
Triệu Duật trả lời: "Chung quy nàng mang danh đệ nhất vũ cơ trấn Giang Nam, dù sao cũng không thể vào phủ Đề Đốc rồi bỏ phí vũ kỹ khuynh thành của nàng chứ." Triệu Duật cố ý nhấn mạnh bốn chữ "vũ kỹ khuynh thành", đặt tay lên vai nàng, thâm thúy nói: "Đến lúc đó, trước mặt người khác, nàng cũng không nên ném mặt mũi ta đâu."
Tiết Lệnh Vi thầm cắn răng, tuy ở đây có người khác, nhưng rốt cuộc mình có biết múa hay không, chẳng lẽ y không rõ sao?!
"Đại nhân, vũ kỹ của nô gia so ra kém Ngọc Như tỷ tỷ lắm, vì chuẩn bị cho sinh nhật của đại nhân, Ngọc Như tỷ tỷ còn cố ý chuẩn bị điệu múa trên trống, không bằng......"
"Không bằng cái gì? Nàng quên Ngọc Như bị nàng phạt mười lăm côn rồi sao, qua mười lăm côn, sắp tới nàng ta làm gì còn thời gian chuẩn bị?" Triệu Duật thu tay về, "Trách nhiệm này, phải do nàng gánh vác."
"Nhưng nô gia chưa từng nói muốn trừng phạt Ngọc Như tỷ tỷ, là đại nhân phân phó, nô gia từ đầu tới đuôi đều không nói một câu mà!"
-- Rõ ràng là y giả vờ không biết chân tướng trước, sau đó kêu Ngọc Như nhảy vào tự đào hố chôn, đó là chuyện của hai người bọn họ, sao cuối cùng ngược lại thành chuyện của nàng chứ?
* * *
Editor: Mi An